Khó khăn lắm mới có được những ngày cuối tuần nhàn nhã, Giản Phàm từ trà lâu Tương Tư Vũ trở về đội là bỏ mặc Đường Đại Đầu, vào bếp bận rộn. Người của hai tổ thực địa một và ba nửa tiếng sau trở về, Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương, Vương Minh, Cao Ái Quân tụ tập với nhau, làm hai chai rượu nhâm nhi, bàn tính xem cuối tuần đi đâu chơi, đợi khi Giản Phàm bắt đầu rửa nồi rửa bát thì đám đồng đội đã chạy hết.
Ở trong đội cuối tuần thanh nhàn nhất, cũng là buồn tẻ nhất, ai có nhà thì về nhà, không có nhà thì kiếm nhà. Ngày cả Tiêu Thành Cương gần đây cũng đang có bạn gái, chỉ cần không có nhiệm vụ là mất tích. Dương Hồng Hạnh với Lương Vũ Vân có nhà trong thành phố, hai cô đại tiểu thư này thường ngày đi làm còn chuồn mất, huống hồ là hai ngày nghỉ cuối tuần, đôi khi tới chiều thứ sáu là chẳng còn thấy nữa.
Dọn dẹp xong bếp, Giản Phàm một mình về phòng, bốn xung quảnh yên ắng tới rợn người, gọi điện thoại hỏi thăm cha mẹ, mọi thứ vẫn như cũ, gọi điện thoại cho em gái. Lỵ Lỵ nghỉ hè mà ở lại Bắc Kinh không về nhà, nghe nói cùng bạn học tổ chức hoạt động gì đó, kiếm được thêm 2000 tiền sinh hoạt, Giản Phàm cũng không cần gửi tiền nữa, dặn em gái tranh thủ về nhà với cha mẹ vài ngày, đừng có đi biệt tăm suốt cả hè. Đứa em này khác y nhiều lắm, thích bay nhảy, không thích ở nhà là đứa rất tự chủ độc lập. Tất nhiên trừ lúc mõi tiền anh trai.
Lại tiếp tục gọi điện thoại, lão đại Tiết Hàn Dũng đang yêu đương, cơ bản là thấy sắc quên bạn, lão tắm Hoàng Thiên Dã vẫn bận kiếm tiền, cuối tuần là quán bia làm ăn tốt gấp mấy bình thường. Hình như không có mình, lão tắm càng kiếm hơn, thế nên khỏi đi luôn. Gọi điện cho Phí Béo chỉ nghe thấy riếng xào bài rào rào, lại đang chơi mạt chược rồi.
Ai cũng có việc của mình, chỉ mình y là không. Giản Phàm cầm điện thoại, mắt nhìn vào một cái tên, người mà y muốn gọi nhất, trên đó ghi "Chị Tương!". Tương Địch Giai ra nước ngoài, thời gian quả chỉ thi thoảng nhắn tin hỏi thăm.
Nghĩ tới Tương Địch Giai, tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều, gửi một tin nhắn :" Chị,
hiện giờ chị đang ở đâu?
Đơn giản, gửi theo nhớ nhung vô hạn, tin nhắn gửi đi rồi, người ngây rằ, bấm điện thoại xem ảnh, có vài bức ảnh công viên, rừng nhỏ bên hồ, chèo thuyền, bức ảnh làm Giản Phàm động lòng nhất là Tương Địch Giai dựa vào liếu rủ bên hộ, nụ cười rạng rỡ hơn cả sắc xuân xung quảnh, áo trắng váy trắng, tựa hồ mãi mãi luôn xinh đẹp, thanh nhã mê người như thế. Lời Hà Phương Lộ nói là thật sao? Giản Phàm không sai liên tưởng được cảnh Tương Địch Giai nằm liệt trên giường bệnh.
Mẹ nó, không phải Hà Phương Lộ lừa mình chứ? Ả thư ký này gian lắm, cô gái đó là loại khí chất "Bạch Cốt Tinh" thời hiện đại, nam nhân căn bản không cách nào nhìn thấu. Những lời đó là thật hay giả, Giản Phàm không cách nào xác định được.
Có tiếng tích tích báo tin nhắn, Giản Phàm vội mở điện thoại, đó là tin nhắn đa phương tiện, đợi ký hiệu đang tải chạy rất lâu mới thấy một bức ảnh, nhìn một cái, nhìn cái nữa, nhìn tới mắt sáng như sao đêm trên trời. Chính là Tương Địch Giai, lại còn mặt áo tắm liền thân, đứng bên bờ biển giang tấy ra muốn ôm bầu trời, đằng sau là biển và bầu trời xanh ngắt. Chiếc áo bơi màu thẫm cổ áo khoét sâu làm nổi bật làn dã trắng nõn nà, dưới ánh mặt trời sáng rực quả thực làm người ta có chút cảm giác chói mắt. Chiếc áo bơi như được may đo tỉ mỉ để tôn lên đường cong thân thể yểu điệu của cô, bầu ngực trắng như tuyết căng trò khơi gợi tơ tưởng miên man, mép bầu vú trắng muốt thấp thoáng tựa muốn thoát ra bên ngoài khoe vẻ đẹp tuyệt vời của nó. Bờ vai thanh mảnh mà không hề có cảm giác gầy, đôi tấy như khắc bằng ngà voi, dù là ảnh bán thân cũng khiến Giản Phàm thấy máu nóng chảy
rần rật, đang nhìn tới ngây ra thì có tin nhắn :
Bãi biển Hawa, đẹp không?
Giản Phàm cười hạnh phúc nhập tin nhắn :
Đẹp, quá đẹp, Hawa cũng không đẹp bằng
chị.
Gửi tin nhắn đi, sau đó hồi hộp đợi xem chị Tương sẽ hồi âm thế nào, có lẽ lời khen này sẽ làm cô ấy cười vui vẻ nửa ngày. Đột nhiên nghe thấy chuông điện thoại reo vang, không ngờ là Tương Địch Giai trực tiếp gọi điện thoại tới, Giản Phàm vội vàng bắt máy, nụ cười thoáng chốc ngoạc tới tận mang tắi: “ A lô, chị, chị đang bơi à?”
“ Đồ ngốc, hi hi, tôi đang ở trong chăn, chênh lệch 14 tiếng đấy, nơi này bây giờ là sáng sớm tôi còn chưa rời giường.”
Giọng nói lười biếng, êm ái lọt vào tai mang theo chút ngọt ngào, chính là chị Tương lâu ngày không gặp, quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn:” Ồ, em hồ đồ rồi, xin lỗi chị, mới sáng sớm đã đánh thức chị.”
-“Này Giản Phàm, sau khẩu khí cậu lạ vậy, còn khách khí như thế, có chuyện gì à?” Lời nói mang theo quyến luyến, nhưng lại như ẩn chứa điều gì đó, giữa hai người xưa nay luôn có gắn kết tâm linh mơ hồ nào đó, cho nên Tương Địch Giai mẫn cảm nhận ngày ra ngữ khí, âm điệu của Giản Phàm có điều khác lạ, hỏi gấp:
“ Không, không có chuyện gì, chỉ là, chỉ là ... em nhớ chị” Nghe giọng nói lo lắng ấy, Giản Phàm thấy xương mềm đi ba phần, đi tới bên cửa sổ, trời hôm nay có mây giống như sắp chuyển mưa, không có trăng sao, gió đêm càng thêm mát lạnh, thoáng mùi hơi nước, tựa hồ muốn cảm thụ bầu không khí cùng chỗ Tương Địch Giai, trầm giọng nói một câu, tựa hồ cảm thấy chưa đủ thể hiện hết tình cảm của mình lại nói thêm:
- Rất nhớ chị!
Đây là lần đầu tiên gần như công khai thừa nhận tình cảm của mình tới Tương Địch Giai. Quản hệ hai người hết sức thân thiết, nhưng ở bên nhau lại tự nhiên quá mức, thiếu đi cảm xúc mãnh liệt của nam nữ yêu nhau, thành ra luôn có chút mập mờ không rõ ràng, câu nói này đưa quản hệ lên cấp mới. Bên kia Tương Địch Giai cười khúc khích, Giản Phàm thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mê người của cô khi lười nhác nằm trong chăn.
“ Thật là, làm người ta sợ, chút nữa thì tưởng có chuyện gì.” Cười một lúc mới nghe Tương Địch Giai có chút không vui chất vấn:” Nhớ tôi thật không? Không tin, khi tôi ra nước ngoài hẹn gặp cậu mà không được.”
“ Khi đó tôi ở Ô Long, bị bệnh thật, sao có thể lừa chị chứ!?” Giản Phàm kêu oan:
“ Có đúng không đấy? Tôi phải kiểm chứng mới được.” Tương Địch Giai dịu dàng nói:” Muốn tôi tin cậu thì mỗi ngày ghi lại câu vừa rồi một trăm lần, tôi về sẽ kiểm tra.”
“ Được!” Giọng Giản Phàm vui mừng, điều đó có nghĩa là chị Tương chấp nhận rồi, lúc này chỉ hận không thể ôm cô vào lòng:” Chị, khi nào chị về?”
Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói như của cô gái nhỏ đang giận hờn:” Chẳng phải có câu ngắm cảnh chẳng bằng nghe cảnh, nghe cảnh không bằng nhớ cảnh à? Bao lâu mới nghe được một câu tình tứ của cậu, vì để cậu nhớ thêm nhiều một chút, tôi quyết định ở thêm một tháng. Không, phải lâu hơn nữa, để cậu nhớ tôi nhiều hơn.”
“ Oa! Tàn nhẫn thế, em nhắc chị nhé, đầu óc em kém lắm, nhớ chị lâu rồi sẽ dần không nhớ nữa, sau đó rồi sẽ quên đấy.”
“ Cậu đừng giả vờ, tôi đoán chừng cậu quên rồi, hôm nay nói không chừng ngẫu nhiên nhớ tới tôi thôi.”
“ Trời đất chứng giám, đây tuyệt đối không phải là sự kiện ngẫu nhiên.”
Có vài phần ái muội, vài phần đùa giỡn, vài phần ấm áp, trò chuyện mười mấy phút mới quyến luyến cúp điện thoại, bên kia đại dương là mặt trời mới mọc, còn bên này bầu trời đen kịt, kết nổi bằng nỗi nhớ nhung không thể cắt bỏ.
Giản Phàm nằm giang chân giang tấy trên giường, lúc này cô ấy nhất định là vừa mới cúp điện thoại, có lẽ lỗ tắi, gò má đã hơi nóng lên, cánh tấy ngọc để trần áp lên cái chăn trắng muốt, gian phòng tràn ngập ánh nắng ban mai, chắc chắn đẹp không cách nào tả siết.