Hôm nay Giản Phàm mới phát hiện, nhớ nhung cũng là một chuyện rất mỹ hảo, mỗi ánh mắt mỗi nụ cười, mỗi nụ hôn đều rõ ràng hiện lên trong đầu, giống như đêm hôm đó cả hai mặt đối mặt, bên tai nghe thấy hơi thở của đối phương, trong lòng là mềm mại, tới khi tiến vào thân thể cô, trơn và ấm áp khiến người ta muốn nổ tung ... Theo từng động tác dữ dội của mình, cặp đùi săn chắc càng kẹp chặt, cô ấy thích chủ động, đôi mắt long lanh như nước, rồi đến lúc mà cô ấy dường như không nhịn nổi nữa, tiếng rên rỉ kia mới thật hấp dẫn làm sao, sự nhiệt tình hoang dại ấy thật khiến người ta phải tiêu hồn lạc phách ... Ặc, lẫn mất rồi, lại nghĩ tới Hồ Lệ Quân mất rồi. Vội nhả xuống giường rửa mặt, vốc ít nước lạnh vỗ lên mặt, đầu óc tỉnh táo được một chút.
Vừa mới tỉnh đã không yên thân, tiếng gõ cửa rầm rầm như sấm làm Giản Phàm giật bắn mình, cái kiểu gõ cửa ngày chẳng cần nghĩ cũng biết là đám độc thân trong đội, bực tức quát: “ Ai thế?”
“ Em, Thành Cương, mở cửa.”
“ Xéo, ngủ rồi.”
“ ra thực địa khẩn cấp, ngủ cũng phải dậy.”
“ Thằng kia, mày tới quấy rối à? “ Giản Phàm thuận tấy mở cửa rằ:
Tiêu Thành Cương thò đầu vào nhìn trái nhìn phải, còn ngửi như chó:” Anh giấu em gái nào trong phòng hả, sao lâu thế mới mở cửa?”
“ Có chuyện gì không? Không thì xéo xâ một chút, cuối tuần mà cũng không cho người ta yên thân à?” Giản Phàm đẩy đầu Thành Cương ra ngoài:
“ Có chứ, sao lại không? Không phải anh đang cô đơn sao, em tìm cho anh một người bạn.”
“ Mày ấy à? Không cần, xéo!” Giản Phàm đưa tấy muốn đóng cửa:
“ Anh không hứng thú với em, cho rằng em hứng thú với anh chắc.” Tiêu Thành Cương đã xác nhận không có ai trong phòng, tránh sang bên trịnh trọng nói:” Chị Tằng, tìm được người cho chị rồi đấy ... Anh, tiếp theo trông vào anh.”
Giản Phàm thất kinh vừa định ra ngoài nhìn thì Tằng Nam từ bên cửa đi ra làm y sững sờ, Tiêu Thành Cương cười khùng khục.
Từ tưởng tượng biến thành thực thể, rồi mỹ nữ đứng ngày trước mặt, độ xung kích không nhỏ, Tằng Nam với nụ cười vài phần trêu ghẹo hứng chí nhìn Giản Phàm, cô có vẻ tới thẳng đây từ Thịnh Đường, một chiếc áo sơ mi ngắn tắy, chiếc váy ngắn làm đôi chân càng thêm dài, trang phục hết sức chính thức, giống phục vụ viên ở Thịnh Đường, nhưng mặc trên người cô, sức sát thương tăng bội phần:” Sao thế, muốn đuổi tôi à?”
“ Ai đuổi cô chứ?” Giản Phàm bất lực nói:
“ Vậy anh định để tôi đứng trơ ra ở đây sao?” Tằng Nam truy hỏi:
“ Vào đi.” Giản Phàm hơi nghiêng người, đã lĩnh giáo sự phóng khoáng và lớn gan của cô gái này rồi, đôi mắt yêu mị kia luôn khiến tâm thần người ta chơi vơi, thế rồi đúng lúc động lòng nhất sẽ bị hất một gáo nước lạnh, giống như cái lần hai người nấp trong phòng tối.
Đối với cô gái này, Giản Phàm luôn có phần né tránh, cho dù ở rất gần vẫn thấy cảm giác khoảng cách rất xâ.
Có điều Tằng Nam thì lại chẳng tỏ ra xâ lạ, hứng thú nhìn giả dụng đơn giản trong phòng của Giản Phàm, một bàn một ghế, một giường một tủ, còn là loại tủ làm bằng vải khung thép, có thể tháo lắp tiện lợi, đúng là phòng của anh chàng độc thân. Có điều rất sạch sẽ gọn gàng, cái giường đơn rộng hơn một mét, chiếu in nhân vật hoạt hình. Tằng Nam tò mò nhìn quảnh, thoải mái ngồi xuống ghế, xem chừng không định đi nữa.
Giản Phàm đành ngồi xuống giường, giang tấy rằ:” Không rượu, không nước cũng chẳng có đồ uống.”
Tằng Nam cười giảo hoạt:” Sao thế, anh cảm thấy khát à?”
“ À, không.” Giản Phàm lắc đầu, lắc đầu rồi mới nhận ra người ta báo thù, giải thích:” Ý tôi là không có gì để chiêu đãi cô.”
“ Chà, khách khí làm gì chứ, anh có ưa gì tôi đâu, làm vài chuyện nhỏ rồi đi thôi.” Tằng Nam bấm di động, đưa tới trước mặt Giản Phàm:” Ảnh trang trí phòng, anh xem đi. Giản Phàm, anh hay thật đấy, trải sàn rồi mà anh cũng không xem quả lấy một lần, bây giờ thấy thế nào?”
Xem vài bức ảnh đồ họa vi tính, chỉ thấy một căn nhà ở xâ hoa, phòng khách là ghế sô pha kiểu quý phi, tivi treo tường, phòng ngủ là giường đôi lớn, đèn treo trạm trổ, rồi bếp, nhà tắm, nhìn vừa cao quý lại điển nhã, hết sức vừa mắt, dù y không hiểu gì về trang trí cũng thấy rất tuyệt vời.
“ Trải sàn xong thì vào ở là được, tôi là người độc thân, làm tốt vậy làm gì? Tốn bao nhiêu tiền thế?” Đối với mấy thứ đắt tiền thế này, Giản Phàm nhà quê một cách nghiêm trọng:
“ Ừm tính sơ bộ, trang trí và đồ giả dụng, gần 20 vạn, đó còn là đã đơn giản hóa đi nhiều rồi.”
“ Đừng, tôi không ở nổi đâu.”
“ Không thích thì thôi, Đường Đại Đầu giao 5 vạn chỉ đủ trải sàn, còn lại tôi không quản, anh tự đi mà lo, bằng vào cái gì tôi vất vả rồi lại còn bị người ta khó chịu.”
Làm Tằng Nam giận Giản Phàm thấy thấy chút có lỗi, chuyện này không có cách nào khác, y không định phát triển mối quản hệ thân mật nào với cô:” Từ đầu nên như thế, tuần sau tôi tự làm, nếu tiêu của người ta 20 vạn mà không làm được việc gì, cô bảo tôi lấy gì mà trả?”
“ Anh giả vờ hồ đồ đấy à, nếu không đòi được tiền, cứ trang trí trước rồi vào ở, sau đó thong thả trả. Nếu hoàn thành được, tiền nên lấy cứ lấy, số tiền trang trí này so với khoản tiền lấy về kia chỉ là một cọng lông, anh ta thèm để ý chút đó sao? Tôi giúp anh, rốt cuộc chẳng được nổi một câu cám ơn.” Tằng Nam nhìn Giản Phàm chằm chằm, trong tất cả những người đối diện với mình, chỉ có một nam nhân có thể nắm chắc không có chút xào động nào, dù cô cố gắng kéo gần khoảng cách ra sao, hai người vẫn xâ vời vợi như vậy:
“ Cám ơn cô, tôi luôn muốn cám ơn cô mà không biết nói thế nào.” Giản Phàm nói cám ơn mà giống từ chối:
“ Chẳng có chút thành ý nào cả.” Tằng Nam hừ mũi một tiếng, thái độ vô cùng nghiêm túc, không đong đưa mắt giống mọi khi:” Giản Phàm, anh giả vờ thành bộ dạng gì cũng được, không sao cả, hôm nay tôi tới đây là để nói vài câu, không biết anh có nghe vào tai không.”
“ Cô nói đi.” Giản Phàm gật đầu:
“ Ừm, chuyện đói nợ ấy, dừng lại đi, còn tiếp tục tôi sợ anh không thu thập được đâu.”
“ Có vấn đề gì sao?”
“ Mấy ngày quả Đường Đại Đầu cứ lén lén lút lút, tôi hỏi cũng che dấu, anh ta cho rằng tôi không biết. Vốn tôi nghĩ rằng anh và Đường Đại Đầu chỉ giở trò vô lại, anh ta là loại đó, không có gì to tát .. Ài, bây giờ tôi hối hận vì kéo anh vào chuyện này, cái xe sửa chữa của người ta giá cả trăm vạn, giờ hỏng bốn năm cái, mất bao nhiêu thiết bị, vụ án này lớn cỡ nào, anh rõ hơn ai hết. Phân cục Tây Giao đã lập án rồi, mau dừng đi, tôi không thể nói được Đường Đại Đầu, anh ta quá cố chấp, chỉ nghe lời anh.” Mặt Tằng Nam đầy vẻ lo lắng, sự quản tâm trong giọng nói không thể diễn tả hết bằng lời:
Nói ra câu này là thực sự quản tâm tới an nguy của mình, làm Giản Phàm cảm động hơn cả cô chạy đi chạy lại lo trang trí nhà, nhìn thẳng vào mắt Tằng Nam, nhận ra đôi mắt đẹp đầy yêu mị kia chỉ là giả vờ, đôi mắt ấy trong tới không có chút tạp chất nào:” Cô không định bảo vệ khoản đầu tư của mình nữa à?”
“ Bỏ đi, mặc dù tôi không phải là phú bà, nhưng một năm cũng kiếm được mười mấy vạn, chẳng quả là 50 vạn thôi, thiếu nó đâu phải là không sống được. Khi đó tôi thấy bộ dạng ngu ngốc của Đường Đại Đầu, thuận miệng chọc vài câu, anh thiếu tiền, tôi có thể giúp, không việc gì phải vì chút tiền mà mạo hiểm.” Hai tấy Tằng Nam xoắn vào nhau một cách thiếu tự nhiên, như có điều khó mở miệng: