Giản Phàm nhìn căn nhà có phần xâ hoa chẳng hiểu sao lại buông một tiếng thở dài, chẳng hiểu nổi trong lòng mình nghĩ gì, đang định ra ngoài thì cửa mở, Tằng Nam cao hứng nhảy chân sáo tới, hỏi như khoe:” Thế nào, có hài lòng không?”
“ Hài lòng, đương nhiên là hài lòng rồi, Tằng Nam, không phải cô muốn tôi tiếp nhận việc trang trí à?”
“ Tôi thay đổi rồi, mười nam nhân thì hết chín chẳng hiểu gì về việc bố trí nơi ăn chốn ở, chuyện này giao cho anh không yên tâm, đừng bỏ dở nửa chừng nhé, tương lai nói tới lại không nhận ân tình của tôi.”
“ Ha ha, cô nói đúng, tôi thực sự là người ngoài nghề. Phải rồi, có cần tiền không? Tôi còn hơn 7 vạn, là toàn bộ giả sản, hay đưa cô trước?” Giản Phàm lấy thẻ ngân hàng trong ví rằ:
“ Không sao, thợ mộc làm xong việc mới tính tiền, anh vội gì? Nếu không mua đồ giả dụng thì tốn chưa tới 10 vạn đâu.”
“ Vậy cũng được, về sau tôi trả tiền, cô đừng quản nữa đâu.” Giản Phàm thu thẻ vào túi:
“ Đương nhiên rồi, anh còn muốn tôi bỏ tiền thay anh chắc? Tôi làm giám công thay anh đã là may lắm rồi, tôi thể hiện nhãn quảng thiết kế ở đây, còn không thu phí của anh, đủ nghĩa khí chứ?” Tằng Nam kéo Giản Phàm sang bên:” Này, có phải hôm nay anh có chỗ nào bất thường không?”
“ Sao thế?”
“ Thái độ không bình thường, trước kia thấy tôi là trốn tránh, cứ như sợ tôi ăn thịt anh vậy, hôm nay sao lại thân thiết thế, đổi tính rồi à?”
“ À, trước kia cho rằng cô chỉ quản tâm tới khoản đầu tư của mình, nên thái độ sao cũng được, chỉ cần đầu tư sinh lời là đủ. Có điều hôm quả mới nhận ra cô quản tâm tới tôi còn hơn khoản đầu tư của mình, cho nên tôi xin lỗi vì hành vi trước kia của mình.” Giản Phàm chân thành xin lỗi, thay đổi cũng thực sự là từ đó mà rằ:
Tằng Nam đỏ mặt, hơi hờn dỗi đánh một cái:” Coi như anh còn có lương tâm.”
Giản Phàm lại đổi giọng:” Nhưng tôi nhắc cô một câu, lương tâm của tôi không lớn bằng lòng tham tiền, mà lòng tham tiền không bằng lòng tham sắc, hơn nữa tôi là người trong ngoài bất nhất cực kỳ nghiêm trọng. Thế nên dù cô có lật quả lật lại nhìn cả trăm lần thì tôi cũng không phải là nam nhân tốt đâu, đừng thích tôi.”
“ Thế thì sao?” Tằng Nam chẳng ngại:” Nam nhân bây giờ chẳng phải đều như anh à? Làm gì có người tốt, tôi ngốc đâu mà coi anh là nam nhân tốt.”
“ Ha ha ha.” Giản Phàm cười vui vẻ, đã suy nghĩ rất lâu chuyện hai người, những lời này cũng phải châm chước kỹ càng, nhân cơ hội này nói rằ, biểu đạt ý tứ của mình. Có điều xem ra Tằng Nam căn bản không để ý điều ấy, Giản Phàm đột nhiên khép cửa nhà bếp đang mở vào: “ Tằng Nam này, tôi hỏi cô một điều, cô không ngại chứ?”
Tằng Nam đột nhiên tim đập giả tốc: “ Ừ hỏi đi.”
“ Chúng ta cũng quen nhau mấy tháng rồi nhỉ?”
“ Đúng rồi, sao thế?”
“ Tôi cứ thắc mắc, cô đối xử với tôi tốt như vậy, hôm nay chúng ta gặp dịp rồi nói rõ đi, rốt cuộc cô muốn tương lai hai chúng ta sẽ phát triển tới mức nào?”
“ Chuyện, chuyện này tôi chưa nghĩ tới. “ Tằng Nam nói là chưa nghĩ tới, nhưng mà nhìn hai gò má đỏ lên một cách bất thường thế kia, không biết là nghĩ tới chuyện bậy bạ gì:
“ Vậy cô thong thả nghĩ đi, có thể cô chưa hiểu tôi đâu, con người tôi căn bản không phải là hảo hán đại trượng phu, tôi chỉ không cam lòng làm một một nhân vật nhỏ. Nếu làm chồng, tôi thiếu sự chung thủy, nếu làm bạn, nghề nghiệp của chúng ta xung đột với nhau, quản hệ lợi ích trong đó quá lớn để có thể thành bạn bè chân thành. “ Với quản hệ nhập nhằng giữa hai bên, với cô gái như Tằng Nam, Giản Phàm thấy chỉ có một cách là thẳng thắn với nhau:
Sắc mặt Tằng Nam nhanh chóng ảm đạm, niềm vui mới nhen lên bị dập tắt một cách vô tình:” Nếu thế chúng ta có thể thành cái gì?”
“ Tình nhân, quản hệ giữa chúng ta nếu tiếp tục phát triển thế này chỉ có khả năng làm bạn tình, không có khả năng nào khác.” Giản Phàm nói một câu kinh thiên động địa:
“ Anh, anh ...” Tằng Nam sắc mặt biến đối mấy lần, ngày cả nam nhân đến Thịnh Đường chơi bời còn nói khéo léo hơn, một câu thô thiển như thế mà mặt y vẫn nghiêm túc đường hoàng được. Cô nửa giận nửa bị khích khích, hít sâu một hơi rồi bước tới thu hẹp khoảng cách đôi bên, ngẩng đầu lên đưa mắt lên nhìn chăm chú Giản Phàm, dùng âm thanh ngọt lịm như mía lùi hỏi lại:” Vậy, anh có muốn không?”
Giản Phàm ánh mắt dâm tà từ trên nhìn xuống, xuyên quả cổ áo thấy chiếc áo lót nâng ngực làm bầu ngực vốn bắt mắt càng thêm thu hút, đúng là quả đào đang độ chín mọng chỉ chực hái, nuốt nước bọt gật đầu:” Nói thật lòng nhé, muốn!”
“ Anh cứ mơ đi.” Tích tắc Tằng Nam trừng mắt hạnh lên, không che dấu phẫn nộ và phản cảm cùng cực, giọng nói như rít quả kẽ răng:” Giản Phàm, anh thấy mình có được vài đồng nên tự tin bành trướng quá mức rồi phải không? Giải quyết được vài việc, xúi bẩy Đường Đại Đầu làm được vài chuyện xấu thì thấy mình ghê gớm lắm chứ gì? Nhìn lại bản thân đi, anh hơn ai? Nhà của anh là ăn chực của người ta mà có, trang trí chưa ra đâu vào đâu, giờ vẫn tiếp tục ăn chực, theo anh thì có gì hay nào? Chỉ vì anh đẹp trai à, mơ, anh cho rằng nữ nhân đều là đồ ngốc chắc.”
Giản Phàm sờ mũi, bị nói hơi xấu hổ, nhưng không hề giận:” Vậy thì tôi không hiểu .....”
Tằng Nam không để Giản Phàm nói hết cướp lời:” Có gì mà không hiểu, tôi muốn anh trở thành tấy sai, vừa là cảnh sát lại là soái cả cao lớn, có anh đi phía sau rất an toàn lại có thể diện, thi thoảng trêu ghẹo một chút cũng không tệ. Đó chính là kiểu sống của tôi đấy, vốn thấy anh còn tạm được, nhưng càng ngày càng phát hiện anh giống Đường Đại Đầu, chẳng còn hứng thú gì với anh nữa rồi, đừng tự ảo tưởng. Ha ha .. Bây giờ soái cả chẳng đáng tiền, tôi tới Thịnh Đường tùy tiện chọn một soái cả còn hơn anh gấp bội ...”
Nói tới đó chưa cam tâm, tới gần Giản Phàm bổ xung:” Không chỉ đẹp trai hơn anh, kỹ năng trên giường còn hơn đứt anh, biết hầu hạ nữ nhân, cứ ở đó mà mơ đi.”
Nói xong cười khanh khách ra vẻ hết sức khinh thường, xô cửa bỏ ra phòng khách.
Giản Phàm đứng nhìn theo bóng lưng yểu điệu của Tằng Nam, công bằng mà nói thì cũng hơi tiếc thật, nhưng như thế là tốt nhất, quản hệ hai bên mập mờ mãi cũng phiền, nhưng mà phải cảm thán: Ai nói ngực to không có não thế? Em gái này ngực to, đầu óc cũng rất tỉnh táo.
Sáng thứ hai trời tờ mờ sáng, tòa nhà Tứ Phương tọa lạc ở khu Hạnh Hoa Lĩnh đứng đó sừng sững, như bất kỳ sóng gió gì cũng không lay chuyển nổi vậy. Chỉ có điều khác là bốn chiếc xe Iveco điều khẩn cấp tới dùng làm xe thông tin đỗ ở một bên khu nhà. Bảy xe bị hỏng 4, hai cái xe sự cố nặng, còn lại một cái vẫn mang bệnh làm việc. Có điều làm quen nghề rồi, Tứ Phương có biện pháp ứng phó, đó là thuê bốn chiếc Iveco tới để dùng làm xe sửa chữa khẩn cấp, chỉ cần hoãn một hai tuần, xe sửa xong, thiết bị bố trí lại, vẫn có thể vận hành bình thường.
Có điều lần này tổn thất không phải nhỏ, xe cần sửa chữa lại, thiết bị cần mua lại, may mà phân cục Tây Giao truy hồi được một phần, nhưng như thế lại phải trả cho phía cảnh sát một khoản chi phí phá án không nhỏ. Gặp được xí nghiệp lớn thì đòi thêm nhiều chút, đó là kênh kiếm kinh phí phá án bình thường, hóa đơn xăng dầu cơm nước tới vài vạn, phân cục xẻo luôn miếng lớn. Thêm vào bồi thường công ty cấp nước, tiền thuốc men cho nhân viên, tiền phạt vì vi phạm hợp đồng, tính sơ sơ tổn thất đã hơn 200 vạn.