200 vạn, đó là con số lớn, nhưng thế vẫn chưa đủ làm khó Tứ Phương, chỉ có điều bỗng dưng mất khoản tiền như vậy, ai mà chẳng xót. Chủ nhật triệu tập cuộc họp nhân viên trung tầng, một mặt là tiếp đãi phía cảnh sát, mặt khác là để nhấn mạnh những việc này. Trên cuộc họp Niên Vinh Quý nổi trận lôi đình, tăng gấp đôi nhân viên trên mỗi chiếc xe, phái thêm hai bảo an cùng với vũ khí thiết yếu, muốn dùng bạo lực chống lại bạo lực, những điều này đã được đại đội trị an ngầm cho phép.
Lần này tốn kém quá lớn, lại vẫn phải chảy thêm máu, chi phí thi công sẽ tăng gấp đôi với trước kia.
Phó tổng Lưu cũng báo cáo chuyện Đường Đại Đầu, nhưng nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Niên Vinh Quý, đoán chừng vẫn chưa coi người này ra gì, một chuyện lớn như thế này, thằng lưu manh đầu đường xó chợ làm sao mà gây ra được.
Đã đến giờ đi làm, nhân viên sống tản mác ở các nơi trong thành phố lái xe riêng tới công ty, hoặc ngồi xe đưa đón nhân viên của công ty hoặc xe bus, lục tục tới nơi. Công việc ngày thứ hai cơ bản là lấy nước lau bàn, bận rộn một hồi, túm năm tụm ba nghị luận chuyện xảy ra tuần trước, nghe nói cảnh sát đã giả nhập điều tra, cơ mà kiểu điều tra này thì ra được cái gì? Xí nghiệp dân doanh lớn cỡ mấy cũng không lớn hơn được quốc sĩ, Thành Thông là đơn vị thi công phía dưới China Network, loại chuyện này à, cùng lắm là bồi thường tượng trưng, sau đó đóng cửa bảo nhau không công bố ra xã hội, dù sao chính phủ sẽ không cho tổn hại hài hòa và đại cục.
Bóng đen đã lặng lẽ tiến tới, mang theo khí thế sấm sét bao phủ bầu trời tổng bộ Tứ Phương, là cái gì? Đơn giản, điện thoại.
Bốn người trong văn phòng đang bàn tán thì có điện thoại tới, một nhân viên vừa mới nhận điện thoại thì ngây rằ.
“ A lô, nơi này cho thuê nhà à? Diện tích lớn không, tiền thuê bao nhiêu?”
“ Anh nhầm số rồi.” Nhân viên vừa mới kiên nhẫn giải thích vài câu, vừa cúp máy lại có điện thoại tới:
“ Cho thuê nhà hả, có mấy gian, có phải chung cư không? Điện nước có đầy đủ không?”
Lần này hoang mang giải thích rồi cúp máy, tiếp đó lại có điện thoại hỏi thuê phòng, liên tục mười mấy cuộc điện thoại làm nhân viên tức giận tháo luôn dây rằ. Thế nhưng bọn họ là nơi tiếp nhận nghiệp vụ, nên một lúc phải lắp dây vào, vừa lắp dây lại có điện thoại.
“ Mặt tiền ở phố Nam phải không, làm sao mà lại rẻ thế, bây giờ đi xem nhà luôn có được không?”
Thật sự khiến người ta muốn sôi máu điên đầu, mười mấy cuộc điện thoại đều hỏi chuyển nhượng cửa hiệu, mấy nữ nhân viên cứ trố mắt nhìn nhau, ai làm ăn lấy cả số điện thoại công ty ra dùng vậy? Người này hỏi người kia, hồ đồ không hiểu gì, lại có điện thoại ..
Bộ phận mạng, nơi này là thiên hạ của nam nhân, bảy tám người đang bàn bạc phương án đi dây cho công ty thuê lắp mạng nội bộ, một người nhận điện thoại, có giọng nữ thỏ thẻ:” A lô, bác sĩ à, chỗ các anh có làm phá thai không? Không làm sao? Sao lại không làm? .. Anh yên tâm, tôi không tố cáo đâu ... Không làm mà còn đi quảng cáo, loại người gì thế hả? Rỗi hơi à?”
Rầm một cái, cúp điện thoại rồi, chàng trai kia ngại không nói rằ, tiếp sau đó lại hỏi viêm đường âm đạo rồi trị liệu mùi hôi, hỏi kinh nguyệt không điều hòa, thậm chí hỏi cả vá màng trinh tốn bao nhiêu? Điện thoại vang lên không ngớt làm đám nam nhân nghe hãi hùng không dám nhận thêm cú nào, cả sáng chẳng làm việc gì, đầu óc toàn là chứng bệnh phụ khoa.
Một hai cú điện thoại gây rối đã đành, mười mấy cú thì điên máu lắm, nhưng cả sáu tầng chuông điện thoại reng reng không ngớt, hỏi chiêu sinh, hỏi giá cả, hỏi tư vấn thuốc men, mùa nhà xe, du lịch, khiến cả đám nhân viên hoang mang tột độ, thậm chí sợ hãi.
Loạn, loạn hết rồi, ngày cả phó tổng Lưu cũng không thoát, cả di động lẫn điện thoại cố định đều bị quấy nhiếu, điện thoại cố định còn là chuyện nhỏ chứ di động thì một buổi sáng nhận điện thoại mười mấy nữ nhân, mới đầu còn thấy ái muội, tán gẫu vài câu, càng nghe càng thấy vấn đề, mình đâu ra sức hút như thế, hỏi kỹ mới hiểu, người ta xem quảng cáo tư vấn hôn nhân nên gọi tới.
Mẹ nó, thảm rồi, phó tổng Lưu tức giận chạy ra khỏi văn phòng hô cấp dưới đi tìm báo tin tức thành phố, phát hiện điện thoại réo khắp công ty. Người nhận được điện thoại quấy rối không chỉ mình còn cả giám đốc, chủ nhiệm, phó chủ nhiệm, toàn bộ giai cấp trung tầng của công ty đều gặp phải tắo ngộ tương tự, không cách nào làm việc, toàn bộ hoạt động của công ty đều bị đình trệ.
Có người nhanh trí sinh nghi, vội vàng đi tìm báo chí hôm đó, không có thì chạy đi muả, đợi tìm được mấy thứ báo kiểu rằo vặt thì phát hiện đủ kiểu quảng cáo, bàn xe bán nhà, chuyển nhượng cửa hiệu, làm thủ tục xuất ngoại, cả đường giây nóng của một lang trung già trị bệnh phòng the cũng dùng điện thoại văn phòng Tứ Phương. Bắt mắt nhất còn có lời rằo: Nam, 42 tuổi, quản lý trung tầng, có nhà có xe, tìm một cô hái hiền huệ đoan trang làm vợ, bằng cấp tuổi tác không giới hạn, quê quán không giới hạn, đã ly hôn có con riêng cũng không sao ... Số điện thoại phía sau chính là di động của mình, phó tổng Lưu càng xem càng tái mặt, cái gì cũng không giới hạn, vậy nữ nhân thích hợp làm vợ có mà cả tấn.
Đại Nguyên có hơn 300 vạn nhân khẩu, không biết bao nhiêu người đọc mẩu tin rằo vặt này, đều là thứ quảng cáo gây chú ý, gọi nổ mấy chục cái điện thoại dễ lắm ... Xong rồi, phó tổng Lưu càng nghĩ càng sợ, đang đau đầu nghĩ cách ứng phó thì có điện thoại, tắt luôn, vừa nhìn một cái, ôi bỏ mẹ, điện thoại của tổng giám đốc, vội vàng gọi lại, không gọi được nữa, máy bận, lại có cuộc điện thoai khác từ số lạ ...
Tiếng chuông điện thoại chẳng bận tâm anh đau đầu cỡ nào, cứ vang lên không ngơi nghỉ, chỉ một thủ đoạn nho nhỏ, vậy mà gây tắc nghên cả một nút thông tin.
Không ai chú ý tới con đường bên ngoài Tứ Phương có chiếc xe đi quả đi lại bảy tám vòng, chủ xe không có mặt, đã vào Tứ Phương.
Đường Đại Đầu lần này sợ có sự cố, giữa trưa dẫn Mơ Hồ và Hắc đàn nghênh ngang đi vào Tứ Phương, bảo an đã được bên trên căn dặn trước, áp dụng đối sách làm lơ, kệ cho hắn đi đâu thì đi. Ba người men theo các tầng đi một vòng, chỗ nào cũng tiếng điện thoại, tiếng người cáu kỉnh chửi bới òm xòm làm Đường Đại Đầu cười rách miệng, thế này còn muốn làm việc à? Muốn cũng chẳng được.
Đi đúng một vòng chẳng làm gì cả rồi về, sự thực muốn làm gì cũng chẳng được nữa, văn phòng một phút có bảy tám cú điện thoại, ai rảnh chào hỏi hắn? Làm Đường Đại Đầu vui nhất là thấy cả xe của Niên Vinh Quý, khỏi nói, gấp rồi.
Vừa đi vừa nhịn cười, về xe, bên trong xe có mấy người đang làm bừa làm bậy, cái thằng Sỏa Trụ mồm lệch mà cũng gọi điện nói oang oang:” A, cô Tần à? Tìm chồng phải không, cô xem điều kiện của tôi được không nhé? Năm nay 31, tuổi gà, tài khoản có 1010 đồng, đi xe Đại Sơn, xe đạp ấy ... Cô đơn lắm phải không, tự an ủi làm nội tiết mất cân bằng đấy ... Không cần chồng thì mỗi tối cưỡi máy bay miễn phí không?”
Một đám lưu manh bịt miệng cười, một lúc sau Sỏa Trụ mồm méo mắt lệch có chút không hài lòng cúp điện thoại:” Tắt máy rồi, cô ta bảo tôi thần kinh.”