Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 313 - Chương 073: Lời Người Đáng Sợ (3).

Hắc Oa Chương 073: Lời người đáng sợ (3).

Không ai nhịn được nửa, cả đám người lăn cười bò, cười tới không thở nổi, tên này coi là thật sao hả trời? Nhiệm vụ Đường Đại Đầu an bài cho bọn họ là dựa theo quảng cáo rằo vặt gọi điện thoại, cả trăm cuộc điện thoại, xen vào mấy cuộc gọi riêng tư, không ai rõ thật giả, vừa rồi lên lầu một chút đám thủ hạ xúi bậy Sỏa Trụ đi gọi điện tìm bạn đời.

“ Này này Sỏa Trụ, gọi số này đi, em gái này còn trẻ lắm nhé, sướng không.”

“ Này, hỏi cô ta có phải xử nữ không?”

“ Mày điên à, cái đó còn phải hỏi sao, chắc chắn là không phải, hỏi xem cô ấy ngủ với mấy nam nhân rồi? Dưới mười thì vẫn chấp nhận.”

“ Này Sỏa Trụ, lần này nhấn mạnh nếu kết hôn với mày, ngày ngày cho cô ta cưỡi máy bay.”

Một đám lưu manh luôn mồm xúi bẩy, Sỏa Trụ đâu phải thằng ngốc, tới khi được một bao thuốc lá mới bấm điện thoại, vừa nói được vài câu thì bên kia chửi bới tới người ngoài còn nghe thấy, Sỏa Trụ rống như bò với mấy đồng bọn:” Bọn ngốc, chúng mày nhầm số điện thoại rồi, hắn là nam.”

Nhầm sao được, rõ ràng là cố ý, bọn kia ôm nhau cười chảy nước mắt, Đường Đài Đầu hôm nay cũng cao hứng, cũng không mắng mỏ ngăn cản, dọc đường phân phối nhiệm vụ, đến khi xe về tới Thịnh Đường chỉ còn lại hắn và Mơ Hồ.

Đã quá trưa rồi, khách khứa không có, bãi đỗ xe chỉ có nắng và nằng, sân xi măng bốc hơi nóng làm người ta ngộp thở, đi quả chỗ bảo an nghe thấy ai đó đang gọi điện thoại :" A lô, có cho thuê nhà không?.."

Đi vào bên trong, quả một gian phòng nghỉ, đám chị em tụ tập với nhau cười rũ rượi, ngẫu nhiên có người ỏn ẻn :" Anh à, tìm bạn trăm năm phải không? Em tên Tiểu Tiểu, là bé trong bé hạt tiêu ấy, người bé mà ngực không bé đâu nhé ... Hả anh không tìm bạn đời à? Không sao, chúng ta nói chuyện cũng được mà, gặp nhau là có duyên rồi. Dù sao chỉ cần anh có tiền, em sẽ gả cho anh ...", bên kia cúp điện thoại là lại cười ré lên, đám chị em thường xuyên bị nam nhân trêu ghẹo, giờ trêu ngược lại hăng hái lắm, còn quá đà hơn gấp bội.

Đường Đại Đầu vừa đi vừa nhún nhảy uốn éo lên tới tầng 13, chuyện hôm nay người biết rõ ngọn nguồn chỉ có hắn và Tằng Nam, đầu tiên là phái hai mấy người dùng CMT giả đi đăng rằo vặt, rồi sai đám đàn em trà trộn vào gọi điện quấy rối cá nhân, nhắm vào lực lượng trung kiên của Tứ Phương do Giản Phàm chỉ định, xem ra hiệu quả không tệ.

Mỗi ngày nhận cả trăm cú điện thoại rác rưởi như thế, không điên mới là lạ, đừng nói nhận điện thoại, đám thủ hạ gọi điện thoại nửa ngày đã chán, nên mới bày trò trêu Sỏa Trụ giải khuây.

Tí tởn đi tới khu văn phòng làm việc, định gõ cửa phòng giám đốc, ai ngờ cửa khép hờ, mừng húm, khe khẽ đẩy xem có tình cờ nhìn thấy gì không. Thế nhưng chỉ thấy Tằng Nam khoanh tấy trước cửa sổ đứng nhìn đường phố, gió trên cao thổi lồng lộng, tung bay mái tóc, áo thổi dán lên ngực, no tròn thích mắt vô cùng, bở mông được váy công sở bó chặt vểnh lên, căng đét, mang đầy phong vị của nữ nhân đang dần tới độ tuổi của trái quả chín mọng nước, làm nam nhân nào nhìn cũng chỉ muốn ngoạm một cái. Tiếc là chỉ có thể nhìn mà chẳng ăn được, động vào cô bé này, anh rể sẽ là người đầu tiên xử hắn.

Chỉ là lúc này làn môi hồng nhuận mềm mại hơi mím lại, ánh mắt mông lung có chút buồn xâ xăm, không biết cô nàng nhờ tới ai, hoàn toàn không nghĩ đến có người đang đứng sau cửa nhìn trộm mình.

“ Trông anh vui chưa kìa, hại người chẳng lợi mình mà vui thế à?” Tằng Nam nhìn thấy bóng Đường Đại Đầu quả kính, nói mà chẳng thèm quảy đầu lại:

“ Ha ha ha.” Đường Đại Đầu thả mình xuống ghế sô pha, cao hứng nói:” Cô không thấy thôi, Lưu Phương Huy đoán chừng bị đám thiếu phụ quấy nhiếu tới tăng huyết áp rồi.”

“ Hai người thật là!” Tằng Nam quảy lại đanh đá cảnh cáo:” Cẩn thận, đừng có đắc ý quá để người ta tóm được gáy, anh có cả đống tiền án đấy.”

“ Ha ha ha, ai biết ai vào ai chứ, gần đây lúc nào cũng lo lắng, chẳng giống cô gì cả, lại đây, Nam Nam, xem cái này đi.” Đường Đại Đầu giơ tờ báo lên vẫy vẫy:

Tằng Nam buồn chán đi tới cầm xem, bên trên có mấy đoạn rằo vặt được dùng bụt dạ khoanh tròn, vừa xem vài mẩu thốt lên:” Gì, Trung y lâu năm trị bệnh lây quả đường tình dục? Đường Đại Đầu, anh tởm hết chỗ nói rồi đấy, ai nghĩ rằ? Anh hay Giản Phàm?”

Nói xong ném xoạch tờ báo vào mặt Đường Đại Đầu.

Đường Đại Đầu mở tờ báo rằ, xem kiệt tác của mình:” Tất nhiên là tôi rồi, Giản Phàm lấy đâu ra trí tuệ ấy, bây giờ người chơi tới mắc bệnh nhiều lắm, đây là quần thể lớn, nghề hot đấy, làm không hết việc, ha ha ha ...”

Tằng Nam dở khóc dở cười, phất tắy:” Cửa mở đấy, tự xéo đi, đừng để tôi phải đuổi.”

“ Đừng đừng, còn có chuyện đây, cùng tôi đi làm vài việc, cái gì mà oanh tạc di động gì gì ấy, Nhị Dũng tìm được người rồi.”

Tằng Nam không cần suy nghĩ từ chối thẳng thừng:” Thì anh đi đi, kéo tôi theo làm cái gì? Không đi.”

Bà cô chưa chồng này thường ngày rất đanh đá khó tính, cho nên Đường Đại Đầu cũng không nhận thấy Tằng Nam có gì khác lạ:” Cô cũng biết cái đầu này của tôi không hiểu mấy thứ công nghệ cao, tôi sao biết thật hay giả. Nam Nam, trong chuyện này có phần của cô cơ mà, 50 vạn, bằng mấy năm thu nhập đấy.”

“ Chà, muốn lấy tiền ép tôi hả?”

“ Không không, là cô giúp tôi được chưa? Nếu mà hiểu tôi lười gọi cô theo, mờ mời ...”

Đường Đại Đầu đeo bám rất dính, hôm nay Tằng Nam có chút không vui, nghĩ một chút vẫn đi theo, hai người lên xe, rút điện thoại liên hệ, đi quảnh quảnh một lúc rẽ ra đường vành đai, tới một căn nhà cũ ở ngoại ô thì gặp được người trung gian. Tằng Nam không biết người này, chỉ thấy răng ố vàng còn không đầy đủ, tóc thì bết lại, không biết bao lâu rồi chưa gội, trên người có cái mùi hôi hôi mốc mốc bay tới làm cô nhăn mặt.

Ngược lại Đường Đại Đầu rất thoải mái đi tới chào hỏi nhiệt tình, hắn quen biết đủ mọi loài người tắm giáo cửu lưu, Tằng Nam đi theo đằng sau, đi tới một tòa chung cư cũ, nhưng không đi lên mà lại đi xuống, khắp nơi có mùi rêu mốc, té ra là người làm việc trong lòng đất.

Đi vào trong gian phòng lớn, thấy ba chiếc máy tính để bàn và một chiếc laptop, khắp nơi là các thiết bị nhấp nháy tín hiệu, dây chẳng chịt hơn cả mạng nhện, trên tường còn treo mấy thứ quải quái kích cỡ bằng hộp giấy ăn.

Người kia vào phòng lấy thuốc lá ra mời:” Ông chủ, và chị nữa, hai vị cứ yên tâm, tôi không bao giờ hỏi thân phận khách hàng, cũng không muốn biết khách hàng muốn phát tin tức gì, người quen giới thiệu càng không vấn đề, mỗi tin một hào, một vạn tin thì giảm 10%, trên mười vạn tin, giảm 30%.”

“ Tin nhắn gì cũng gửi được à?” Đường Đại Đầu ngớ ngẩn hỏi:

“ Đúng.” Răng vàng có vẻ không vui vì sự thiếu tín nhiệm của khách hàng, kiêu ngạo nói:” Anh nghe ngóng chữ tín của Trường Mao này đi, chữ tín là hàng đầu, đồn công an bắt tôi vài lần rồi, tôi không nói nửa chữ, dù anh bán súng hay pháo, mại dâm hay thuốc phiện, tôi chỉ là người làm quảng cáo.”

Tằng Nam "à" một tiếng vỡ lẽ, có chút dở khóc dở cười:” Té ra mấy thứ quảng cáo linh tinh mà tôi nhận suốt ngày là từ chỗ anh mà ra đấy.”

Bình Luận (0)
Comment