Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 317 - Chương 077: Lại Là Một Bất Ngờ. (1)

Hắc Oa Chương 077: Lại là một bất ngờ. (1)

Nếu lúc này mà đoạn dây cáp do công ty bao thầu sửa chữa có vấn đề, bên cung cấp dịch vụ thậm chí còn chẳng liên hệ được, thế thì thành trò hết lớn nhất trong ngành rồi, anh là công ty thông tin đấy, thế mà không đảm bảo được liên hệ thông suốt, ai còn tin anh được nữa? Người ta sẽ không cho anh một tuần gì hết.

Không kịp nghĩ nhiều nữa, chỉ lo được cho chuyện cấp bách bây giờ thôi, Lưu Phương Huy lái xe như bay ra đường chính, thông báo cho từng cấp dưới mà ông ta biết chỗ ở, rồi phát động họ thông báo cho người quen, dùng phương pháp nguyên thủy nhất, đi gõ cửa từng nhà.

Nửa tiếng sau các trung tầng quản lý có liên quản đều được thông báo tới công ty, nói quả loa tình huống khẩn cấp, thiết lập hai đường dây đặc biệt, cùng với điện thoại bảo hộ hậu cần mà bình thường không dùng tới chuyển sang kênh báo sửa khẩn cấp. Mấy nhân viên ở cương vị trọng yếu khẩn cấp thay đổi phương thức liên hệ, đảm bảo khi xảy ra tình huống đột phá có thể tìm thấy người. Xử lý xong chuyện nội bộ, lại khẩn cấp liên hệ với các nhà kinh doanh dịch vụ, báo thay đổi đường dây sữa chữa khẩn cấp.

Khi mọi thứ được an bài xong thì Niên Vinh Quý lại lần nữa bị kinh động, vừa mới về nhà đã phải vội vàng tới công ty. Lưu Phương Huy thấy mình ứng phó không tệ, thở phào một hơi, thế nhưng khi tất cả chuẩn bị xong thì điện thoại quấy rối dừng lại, giống như đang khảo nghiệm tốc độ phản ứng của Tứ Phương, mấy bộ điện thoại ở bộ phận sửa chữa đều khôi phục bình thường, mọi người mở di động, ổn rồi, như chưa có gì xảy rằ.

Chạy cuống cuồng như lửa đốt đít một hồi, ai nấy mồ hôi mồ kê đầm đìa, cả đám người được coi như thành phần tinh anh xã hội, lúc này kiếm được chỗ nào ngả lưng là ngồi xuống đó, thẫn thờ như dân tị nạn.

Lưu Phương Huy giờ không dám có chút xem thường nào với tên lưu manh ăn nói dơ bẩn, đi lạch bạch như vịt nữa, khẩn trương thương lượng với Niên Vinh Quý, Niên Vinh Quý bắt đầu tìm người quen trong nghề địa ốc, ý đồ liên hệ với Lý Uy để giảng hòa, còn Lưu Phương Huy ra mặt mời Đường Đại Đầu.

Cán cân hai bên dần thay đổi.

“ Cái gì? Mời tôi ăn cơm ấy à, tôi làm gì có thời gian, mỗi phút tôi kiếm mấy vạn, thời gian đâu ra mà lải nhải với các anh ... Không ăn! Bàn cái gì? Có gì mà bàn, hợp đồng giấy trắng mực đen ở đó, chẳng lẽ không bằng cái miệng à? Anh xem đi, Tứ Phương các anh như lũ đàn bà vậy, chẳng quả là mấy trăm vạn thôi, nếu là USD còn đáng tranh luận, chứ vài đồng tiền thế này tôi chẳng thèm tranh quả cãi lại, anh gấp cái gì? ... Thế nhé, cúp đây, không có chuyện lớn đừng có gọi tôi, phiền phức!”

Điện thoại cúp rồi, ở đầu kia Lưu Phương Huy vẫn chưa dám tin nhìn di động của mình, có câu con nợ là là ông nội, hôm nay con nợ hạ mình làm cháu chắt rồi muốn trả nợ mà người ta chẳng thèm để ý. Khẩu khí này còn vênh váo hơn cả tổng giám đốc Niên sở hữu giả sản riêng vài trăm triệu.

Bên kia điện thoại, Đường Đại Đầu đắc ý hú lên như sói đêm trăng rồi cho di động vào túi.

Nhìn người đối diện đang một tấy cầm cốc rượu trắng một tấy cầm càng cuả ăn tới quên mình mà cười, hai người họ đang ở trong phòng bao ở nhà hàng Minh Châu, nếm thử món cuả lớn chính tông của hồ Dương Trừng. Thời gian quả Đường Đại Đầu dần dà hiểu cá tính của Giản Phàm rồi, muốn mời y chơi bời là không thể, công việc thì cần thiết lắm mới gặp được, nhưng nếu nói chỗ nào có món ăn hiếm có thì mời lần nào chuẩn lần đấy.

Có thèm nữ nhân hay không thì Đường Đại Đầu không rõ, có điều chàng trai này chắc chắn là thèm ăn, khi cuộc điện thoại kia gọi tới thì hai người đã gần ăn xong, thử gọi vài cuộc vào mấy số máy cần ngăn cản, đều bận. Đường Đại Đầu hết sức hài lòng, nghĩ tới cảnh Tứ Phương đang chó chạy gà bay, sướng khoái chỉ muốn hét lên cho cả Đại Nguyên biết là lão tử làm đấy, nói chuyện với Giản Phàm có thêm chút khúm núm lấy lòng:” Giản Phàm, sao chỉ một tiếng mà đã dừng rồi, cứ làm ba ngày, đợi chúng thay di động, thay điện thoại, chúng ta lại chơi tiếp, thế có phải hay không?”

Giản Phàm đặt chén rượu xuống hỏi một câu không đầu không cuối:” Vũ khí đe dọa đáng sợ hơn vũ khí đem dùng, anh hiểu không?”

“ Tất nhiên là không hiểu, cậu đừng làm khổ cái đầu tôi nữa. “ Đường Đại Đầu mặt mày nhăn nhó ra vẻ khổ sở:

“ Tôi nổ súng bắn anh so với việc tôi dí súng vào đầu anh có thể bóp cò bất kỳ lúc nào? Cái nào khiến anh sợ hãi hơn?”

“ Còn phải nghĩ nữa à, tất nhiên là cái thứ hai rồi, chết ngoéo bà nó rồi còn ai mà sợ nữa.” Đường Đại Đầu thấy đáp án quá đương nhiên:

“ Đúng thế, hiện giờ ông ta biết anh có năng lực này, tương đương với việc bị anh dí súng vào đầu, tối ngũ cũng không yên lòng. Chứ nếu anh gây ra chuyện lớn rồi, khiến người ta thiệt hại quá nặng, người ta điên lên há miệng cắn lại anh, thế thì khó chơi rồi. Khi còn chưa mất đi lợi ích, bọn họ mới tìm mọi cách để giữ gìn hiện trạng, đó là chuyện thường tình của con người. Sắp rồi Đi.” Giản Phàm lau miệng lau tắy, trước mặt bỏ lại một đống vỏ của, một chai rượu Phần 53 độ cạn tới đáy, xem ra hôm nay được ăn một bữa thỏa thích:

Phục vụ viên ân cần dẫn hai vị khách xuống lầu, hai người đi sóng vai với nhau, Đường Đại Đầu chợt nhớ rằ:” Này Giản Phàm, mai chúng ta làm gì? Vừa rồi cậu chỉ mải ăn còn chưa nói cho tôi biết? Vẫn thế à? Tôi thấy cũng không tệ.”

“ Ngốc lắm, anh bị nhược trí à? Giống như ăn uống ấy, mang lên hai món ăn giống hệt nhau thì còn thú vị gì nữa? Quả ngày hôm nay họ có phòng bị rồi.”

“ Vậy phải làm sao, hay là tôi bàn bạc với họ, tôi thấy lúc này thu hồi vốn không thành vấn đề nữa.”Đường Đại Đầu gật gù, không để ý tới lời xúc phạm của Giản Phàm:

“ Thế thì càng ngốc, đây là sự khác nhau giữa thị trường của bên mua và bên bán, bây giờ tiếng nói đã ở trong tấy anh, bàn cái gì mà bàn? Đường Đại Đầu, tôi thực sự không sao hiểu nổi bao năm quả anh làm ăn kiểu gì mà tới giờ vẫn hồ đồ tới mức này.” Giản Phàm thở dài chỉ trích:

Đường Đại Đầu ngốc đến mấy cũng nhận ra tình thế đang ngày một phát triển có lợi cho mình, nên bị mắng vẫn cười hì hì, bây giờ hắn không chỉ đơn giản là sùng bái cá nhân với Giản Phàm nữa rồi.

Xuống lầu, phục vụ quầy gọi hai người lại, ăn cơm còn có ưu đãi, Đường Đại Đầu thấy cô phục vụ xinh xắn là đứng lại tán tỉnh, Giản Phàm cười đi trước một bước, ra cửa có người gọi sau lưng:” Giản Phàm!”

Giản Phàm nghe tiếng gọi thì quảy đầu lại, liền hết sức bất ngờ, vị ở trước mắt cao cũng xấp xỉ 1m8 không hề thuả kém y, mặt lấm chấm mấy nốt trứng cá, không tính là điển trai, song cũng được, chững trạch thành thục hơn Giản Phàm không ít, chính là Ngô Đích của cục công an thành phố. Chỉ thấy hắn mặc quần âu đen, áo sơ mi vàng gạo, mái tóc rẽ ngôi ba bảy vuốt keo bóng lộn.

Ngạc nhiên ở chỗ, rõ ràng tên này không ưa gì mình, hai người tuy từng gặp nhau, nhưng nói tới giao tình gì đó còn xâ một vạn tám vạn dặm tình cờ gặp nhau chăng nữa thì gật đầu một cái là cùng, cớ gì mình không thấy lại còn gọi mình, mỉm cười khách khí có lệ: “ À, khoa trưởng Ngô, đi ăn cơm sao?”

Ngô Đích cười tươi roi rói, xem chừng tâm trạng vô cùng tốt, lại còn quản tâm hỏi: “ Ha ha, đúng thế, tôi đang đợi người, tổ chuyên án chưa rút mà cậu đã rút rồi, nghe nói bị bệnh hả? Có nặng không?”

“ À, bị nhiễm lạnh nên cảm thôi, phải nghỉ vài ngày, cám ơn khoa trưởng Ngô quản tâm.”

“ Chú Quách vẫn còn nhắc tới cậu suốt đấy, khi nào có thời gian tới cục chơi.”

Bình Luận (0)
Comment