Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 318 - Chương 078: Lại Là Một Bất Ngờ. (2)

Hắc Oa Chương 078: Lại là một bất ngờ. (2)

Có câu gặp chuyện vui, lòng sảng khoái, tâm tình của Ngô Đich hiển nhiên thể hiện rõ ràng điều đó, thế nhưng giọng điệu vẫn đặc sệt kiểu thái độ cấp trên quản tâm tới cấp dưới, Giản Phàm chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc đàm thoại khó chịu. Đúng lúc này Đường Đại Đầu đi rằ, thấy Giản Phàm nói chuyện với người ta thì từ xâ đã nhiệt tình lên tiếng:” Giản Phàm, ai thế, người anh em nào vậy, giới thiệu với tôi đi, thật trùng hợp, hay là chúng ta quảy vài trong uống thêm vài chén nữa.”

Ngô Đích nhìn Đường Đại Đầu tướng mạo không đàng hoàng, mồm sặc sụa hơi rượu, toàn thân đầy vẻ lưu manh chợ búa thì tức thì nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Giản Phàm đi nhanh tới kéo tấy Đường Đại Đầu đi không cho hắn tới chỗ Ngô Đích:” Khoa trưởng Ngô, đừng để ý tới anh tắ, uống nhiều quá rồi .......

Anh cứ làm việc đi, tôi cáo từ trước ... Tạm biệt!”

Vừa nói tấy kia Giản Phàm bịt miệng Đường Đại Đầu, đi vài bước quát khẽ:” Im mồm, đó là lãnh đạo của chúng tôi.”

Lại đi thêm vài bước nữa, Đường Đại Đầu giật tấy Giản Phàm rằ, không vui nói:” Lãnh đạo thì sao nào, ghê gớm lắm à, trông như thằng ngốc Sỏa Trụ ấy.”

Giản Phàm cười ha hả:” Cực kỳ đồng ý với anh, tôi cũng thấy hắn giống Sỏa Trụ.”

Lại tìm được đề tài chung, hai người cười vui vẻ, vừa tới trước xe mở cửa, Giản Phàm vẫn cảm thấy là lạ, nhớ lại từ cách ăn mặc chải chuốt lại còn xức nước hoa rất thơm ... không chỉ là đợi người, mà là hẹn hò, nghĩ thế liền quảy người nhìn về phía đại sảnh vừa đúng lúc nhìn thấy chiếc tắxi đỗ lại ở cửa nhà hàng, lại là một sự bất ngờ nữa, từ trên xe có một cô gái xinh đẹp bước xuống. Gió tối lồng lộng thổi tới từ sông Phần gần đó, cuốn mép váy làm cô gái vội khép chân giữ mép váy, ánh đèn đủ màu phủ lên người khiến cô gái trông như tinh linh, nhìn kỹ, chính là Dương Hồng Hạnh đã thay cảnh phục.

Giản Phàm lần đầu tiên thấy ăn mặc này của Dương Hồng Hạnh, cho nên một khoảnh khắc thậm chí nghi ngờ vào mắt mình phải chăng người giống người. Trước kia Dương Hồng Hạnh dù không mặc cảnh phục thì cũng không bao giờ mặc áo không tấy để vai lộ ra ngoài như vậy, càng gần như chưa thấy cô mặc váy, mà thích quần jean áo sơ mi, có phần bảo thủ một chút, có vẻ thích phong cách đơn giản khỏe khoắn hơn là điệu đà nữ tính. Vậy mà hôm nay mặc chiếc máy vàng gạo chỉ chấm gối để lộ ra cẳng chân trắng mịn, tóc tùy ý vấn sau đầu, đeo cái túi sách đỏ, không nhìn thấy mặt nhưng quả bước nhân nhẹ nhàng như chú hươu con khoan khoái đi về phía Ngô Đích đang đứng đợi, hình như rất vui vẻ.

Thì rằ, thì ra hôm đó ở Bệnh viện Đường sắt mình không nhầm, hai người này thực sự là một đôi, Đường Đại Đầu nhận ra ánh mắt của Giản Phàm hơi khác lạ liền nhìn theo, tức thì thấy bóng lưng của Dương Hồng Hạnh liền bình phẩm ngay:” Nhìn em gái ả, chắc là tiểu thư.”

“ Vớ vẩn, bạn gái anh mới là tiểu thư, anh quản người ta làm cái gì?” Giản Phàm lên xe mắng một câu:

“ Oa, sao cậu biết, Phi Phỉ năm xưa chính là tiểu thư đầu bảng của Thịnh Đường đấy.” Đường Đại Đầu hết sức tự hào:

Giản Phàm ngẩn rằ, nhìn kỹ Đường Đại Đầu, cái giọng điệu của hắn cứ như đang kể lại sự tích oai hùng năm xưa của bản thân vậy, cái vẻ mặt đó làm người ta giận cũng chẳng giận được.

Một cuộc gặp gỡ tình cờ, Dương Hồng Hạnh không hay biết rằng, có một ánh mắt phức tạp trong bóng tối nhìn mình.

Cùng Ngô Đích hội diện, trò chuyện vài câu hai người nói đi lên phòng bao, Ngô Đích làm thay công tác của phục vụ, ân cần rót được, đưa bát, lau đũa. Còn Dương Hồng Hạnh thì thản nhiên tiếp nhận, không cám ơn, ngược lại còn có chút không thích.

Có rất nhiều thứ khiến cô không thích, ví như hôm nay bị trong nhà ép mặc cái váy này, cô cảm thấy đi đứng bất tiện, đến ngồi cũng bất tiện, lúc nào cũng phải chú ý nếu không bị lộ.

Không thích nhất là cái dáng vẻ ân cần của Ngô Đích, chuyện tương tự xảy ra không chỉ một lần, Dương Hồng Hạnh không có chút hứng thú nào, ngày cả lần hẹn hò này cũng là do cha mẹ hai nhà an bài, muốn từ chối cũng khó. Là con cái là quản chức, ở phương diện này bọn họ còn không bằng người thường, trong nhà can thiệp vào chuyện riêng tư quá sâu, nhiều bậc cha mẹ không cho con cái tự do lựa chọn đối tượng, tình cảm không quản trọng, mà họ chỉ muốn tìm người bạn đời có lợi cho sự nghiệp tương lai con cái . hoặc bản thân.

Ngô Đích là chàng trai không tệ, có tài hoa có lý tưởng, có sự nghiệp, nếu chỉ là gặp gỡ như người bạn bình thường, Dương Hồng Hạnh sẽ rất vui vẻ, giống như trước kia vẫn luôn như vậy, nhưng nếu nhìn ở góc độ bạn đời tương lai, lập tức trở nên thiếu tự nhiên.

Bởi thế hai người giống như trước kia nữa, giờ gặp nhau không có nhiều điều để nói, chủ yếu do Dương Hồng Hạnh không muốn nói.

Ngô Đích thấy không khí có phần tẻ nhạt, cố gắng tìm để tài mở đầu câu chuyện:” Hồng Hạnh, vừa rồi đứng ở đại sảnh đợi em, anh gặp một người trong đơn vị em đấy.”

“ Ồ, ai thế ạ?” Dương Hồng Hạnh hỏi theo phép lịch sự:

“ Người cùng đội với em, từng tham giả tổ chuyên án 624, Giản Phàm, cậu ta vừa bước ra ngoài thì em tới, em tới sớm một chút là thấy cậu tắ.”

Dương Hồng Hạnh vừa cầm lấy ly trong tấy thiếu chút nữa đánh rơi, mắt lén nhìn Ngô Đích, giống như chỉ thuận miệng nói, cũng vờ túy ý hỏi:” Anh ấy đi một mình sao?”

“ À không, hai người.”

“ Chắc là bạn gái chứ gì?” Dương Hồng Hạnh giọng chúa lè dụ cung:

“ Không, nam, có vẻ uống say rồi, đầu rất to, trông buồn cười lắm, còn để chòm râu nhỏ, có phải người trong đội của em không?”

“ Em không biết.” Dương Hồng Hạnh thở phào yên tâm, không phải nữ, cô chẳng quản tâm nữa:

Không khí lại trở nên gượng gạo, trong lúc đợi món ăn, Ngô Đích nhìn Dương Hồng Hạnh, cẩn thận hỏi:” Hồng Hạnh, anh thấy hai chúng ta cần phải nói chuyện tử tế rồi, trước kia chưa có quản hệ này, em gặp anh luôn vui vẻ cơ mà, sao bây giờ cha mẹ hai bên đồng ý, quản hệ lại không bằng trước, có cần thiết phải giữ khoảng cách như vậy không?”

“ Xin anh đấy, khoa trưởng Ngô, thời buổi nào rồi mà còn cha mẹ đặt đâu con ngồi đó chứ, em chỉ coi anh như bạn bè, anh bảo em nói thế nào đây?” Dương Hồng Hạnh mặt nhăn nhó, cô không sao ngờ được một lần hai bên cha mẹ đùa cợt, cô cũng coi như nói đùa, vì đôi bên khá thân thiết, ai ngờ lại đẩy vào cái cảnh này:

“ Tình cảm có thể thong thả bồi dưỡng mà, chúng ta đã quen nhau nhiều năm, trước kia vẫn rất hợp đấy sao?” Ngô Đích cố gắng thu hẹp khoảng cách:

“ Đúng, là nhiều năm rồi, nhiều năm chẳng có tiến triển gì, anh nghĩ sau này có khả năng à?”

“ Chưa chắc đâu, chỉ cần có nỗ lực là có hi vọng.” Ngô Đích ôn tồn nói, đối đãi với nữ nhân rất có phong độ quân tử khiêm nhường, mỉm cười chỉ dẫn phục vụ đặt món ăn:” Hai người ở bên nhau cần có sự kiên nhẫn và khoan dung với nhau, thế này đi, em có chỗ nào không thích ở anh, anh sẽ thay đổi.”

Dương Hồng Hạnh nhìn thái độ vô cùng chân thành của Ngô Đích, tâm tư xoay chuyển, nói luôn:” Khoa trưởng Ngô, anh không cần phiền phức như vậy đâu, anh thích tôi ở chỗ nào, tôi sửa là được.”

Ngô Đích đang uống nước suýt bị sặc, ngây ra nhìn Dương Hồng Hạnh xưa nay luôn giống như cô em gái ngoan ngoãn dịu dàng, chẳng ngờ Dương Hồng Hạnh không thuả kém, mìm môi nhìn lại như thị uy, đành nhượng bộ:” Vậy thôi không ai sửa nữa, coi như bạn bè mời nhau một bữa cơm được không?”

“ Thì tôi vẫn luôn coi anh là bạn bè mà.” Dương Hồng Hạnh đanh đá nói:

Lại là một bữa cơm không vui vẻ gì.

Bình Luận (0)
Comment