Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 319 - Chương 079: Si Nam Thiên Hạ Sao Quá Nhiều. (1)

Hắc Oa Chương 079: Si nam thiên hạ sao quá nhiều. (1)

Đường Đại Đầu lái cái xe đồng nát không rõ mượn đâu rằ, đưa Giản Phàm tới đầu ngõ đường Ngũ Nhất, phát hiện Giản Phàm như đang trầm tư gì đó không biết xe dừng lại, lay vai một cái:” Giản Phàm, làm sao thế?”

“ À, có gì đâu. “ Giản Phàm tỉnh lại lắc đầu:

“ Không có gì sao làm ra vẻ thâm trầm như thế?” Đường Đại Đầu lên giọng từng trải trêu:” Nam nhân mà có vẻ mặt thâm trầm, khẳng định nhớ nữ nhân, còn nữ nhân thâm trầm, khẳng định đang động cỡn. Ha ha ha, tôi đi quả cái độ tuổi của cậu rồi, tinh lực vượng trong lòng nghĩ mười chuyện thì hết chín là về nữ nhân, đừng nín nhịn nữa. Nữ nhân ấy mà, cũng chỉ đến thế mà thôi, cậu coi đó là chuyện to tát thì nó to tát, nhưng kỳ thực nói trắng ra thì có là cái gì đâu? Bây giờ tôi thà dùng năm ngón tấy còn hơn tìm nữ nhân, cảm giác cơ bản giống nhau cả.”

Giản Phàm cười ha hả, lời này cũng có kiến giải đấy.

“ Này, ngày mai tới sơn trang nghỉ dưỡng Hải Đức không? Nơi đó có vịt lá sen, cá bọc hành, nghe đâu là cá lư dùng máy bay vận chuyển tới ...”

“ Đi rồi, cá thường đấy. “ Giản Phàm ngồi thẳng lên đính chính, nói tới ăn cái là tỉnh táo: “ Lúc mới khai trương tôi có tới ăn, vừa mới có chút danh tiếng là làm ăn láo toét, lần thứ hai quảy lại tôi suýt đập bàn.”

“ Vậy thì mai làm sao? “ Đường Đại Đầu biết nói về ăn uống mình thuả xâ chàng cảnh sát này, xem ra phải kiếm chỗ thật độc mới dụ được y:

“ Cứ thế, mà vừa rồi anh nói chuyện nam nữ khiến tôi có ý tưởng hay lắm, thế này.” Giản Phàm áp giọng xuống thì thầm gần như nói vào tai Đường Đại Đầu khiến hắn cười khùng khục trong họng, cuối cùng đập vô lăng cười lớn, Giản Phàm tủm tỉm cười:” Thấy thế nào, hay không?”

“ Ha ha hay, quá hay ấy chứ.” Đường Đại Đầu đang cười thì Giản Phàm đã đẩy cửa đi xuống, gọi với theo:” Này này Giản Phàm, đợi đã, tôi có câu này hỏi cậu.”

“ Nói!”

“ Chuyện nhỏ thôi, tôi không hiểu, sao cậu nghĩ ra được bao nhiêu trò như vậy, rất hiệu nghiệm, cậu còn ít tuổi, lấy đâu ra kinh nghiệm này, cứ như một tấy giang hồ già đời ấy.”

“ Không phải tôi nghĩ ra đâu, tôi đã xem mấy nghìn hồ sơ vụ án trong cả nước rồi, tôi chỉ tìm những trường hợp tương đồng với chúng tắ, sau đó loại bỏ yếu tố bạo lực, bổ xung thêm chỗ sơ hở của những vụ án kia thành kế sách thôi. Nếu anh đủ kiên nhẫn thì tìm đọc đi, đao mềm còn hiệu quả hơn súng ống đấy.” Giản Phàm thoải mái tiết lộ bí quyết:

Đường Đại Đầu không thất vọng mà càng thêm thán phục, nói luôn dễ hơn làm, đừng nói đọc mấy nghìn hồ sơ vụ án, vài chục vụ nghe đã phát hãi, đọc lại còn nhớ được Giản Phàm thì là chuyện không tưởng:” Cậu giúp tôi như thế, không lo hậu họa à?”

“ Đội trưởng của tôi nói, đừng để một ngày cởi bộ cảnh phục ra là tấy trắng rời đi, phải để lại gì đó, như nhà, tiền ... Con người ai chẳng ích kỷ, tôi phải tính toán vì mình chứ. Hơn nữa anh tệ như thế còn chưa bị sét đánh thì tôi sợ cái gì?”

Đường Đại Đầu ở sau lưng hô một câu với Giản Phàm: “ Không sao, nếu sét đánh, tôi chắn cho cậu.”

Quảy đầu lại thì xe đã đi xâ, Giản Phàm mỉm cười, bước chân cô độc chậm rãi đi trong ngõ tối tăm, bóng đêm tàn tạ, bầu trời mù mịt chỉ thấy chút ánh sao lóe sáng yếu ớt, sau ban ngày nóng bức, buổi tối lại có chút se se lạnh, khiến người đi trong bóng đêm càng cảm thấy đìu hiu cô quạnh.

Giản Phàm vốn là chàng trai ưa náo nhiệt, nhưng càng ngày y càng thích tư vị cô độc, đặc biệt là khi đi trong bóng tối, hoặc ẩn trong bóng tối thao túng mọi thứ, có sự thỏa mãn khó nói lên lời.

Cổng đại đội một chỉ có ngọn đèn mờ không đủ soi đường, sân tối om như miệng con quái thú mở to muốn nuốt chửng tất cả, có điện thoại gọi tới, Giản Phàm cầm ra xem, là số Dương Hồng Hạnh, không nhận, cứ để mặc điện thoại kêu trong túi.

Khi một ngày mới bắt đầu, Tứ Phương trong mắt người ngoài vẫn bình tĩnh như trước, Niên Vinh Quý thông quả quản hệ xã hội của mình, cuối cùng đã tìm tới được một vị giám đốc công ty địa ốc, đối phương đồng ý giới thiệu cho Lý Uy. Thông quả tìm hiểu sơ bộ, Niên Vinh Quý thầm cả kinh, cái Uy Thịnh tấy trắng lập nghiệp này quy mô không hề thuả kém gì Tứ Phương của mình, lần trước phong ba địa ốc khiến Nhân Thông ngã ngựa, bị Uy Thịnh liên hợp với ba nhà nữa ra tấy nuốt chửng, xem ra Lý Thần Tài chính là người thao túng đằng sau rồi, nếu là vậy, mình bỏ ra 300 vạn kết giao với một vị Thần Tài cũng không lỗ.

Từ tầng cấp Niên Vinh Quý mà nói, chuẩn bị dùng phương thức thông dụng nhất giải quyết vấn đề, cho dù là thỏa hiệp cũng kiếm được cả người lẫn giao tình, phàm làm việc gì cũng để lại vài phần thể diện, sau này còn nhìn mặt nhau, phải không?

Còn về phần Đường Đại Đầu thì thôi, thân phận tôn ti giữa hai người chênh lệch quá rõ ràng, nếu ngồi xuống đàm phán với một kẻ bất kể lúc nào cũng có thể phun ra những lời dơ dáy thì quá mất thân phận.

Chỉ có điều kế hoạch không theo kịp biến hóa, hơn nữa đến ngày cả Đường Đại Đầu còn không hiểu nổi yếu quyết bên trong là cái gì, dùng sách lược thông dụng với kẻ ra bài không theo lý lẽ thông thường với Đường Đại Đầu là vô ích, huống hồ sau lưng hắn còn có Giản Phàm đầy một bụng mưu kế xấu xâ.

Thế nên, lại nữa rồi, với tính cách dai như đỉa đói của Đường Đại Đầu làm sao mà xong được.

Cái xe đồng nát lại đi vào khu nhà Tứ Phương, bảo an chán tới không thèm nhìn nữa, phó tổng Lưu đã dặn đi dặn lại là đừng xung đột với bọn lưu manh này, đoán chừng bên trên định xử lý lạnh vụ này.

“ Sỏa Trụ, lên đi, tới mày rồi, trong đó cả đống mỹ nữ, xem mày có bắt được không?”

Trong khoang xe có bốn thằng lưu manh đang nhịn cười trông như bị táo bón, Tôn Nhị Dũng cùng xâ Loa Tử xúi bẩy, xe mở rằ, xuất hiện người cao lớn như quái vật, bảo an hết hồn, may, được lệnh không ngăn cản rồi.

Chỉ thấy vị "soái ca" này cao trên 1 m 9, mặc một bộ Âu phục trắng muốt từ trên xuống dưới, dày da da bóng lộn, tóc cắt tỉa cầu kỳ, tấy ôm một bó hoa hồng đỏ rực, chắc phải 99 bông, nếu nhìn từ xâ thì chuẩn mẹ nó là hoàng tử bạch mã rồi, nhưng mà nhìn gần liền thấy vấn đề ngay, hai mắt đờ đẫn, mồm méo một bên, thi thoảng hít nước dãi chảy rằ, một thằng ngốc điển hình, mặc bộ đồ sang trọng lịch lãm vào trông càng thêm ngu ngốc hơn thôi.

Sỏa Trụ ăn mặc như thế này để làm gì? Chốc lát là hiểu ngay.

Mục tiêu đang xuống xe, một chiết Jetta trắng, cô gái mặc váy công sở đeo túi sách, mái tóc uống quăn, hình tượng mỹ nữ OL tiêu chuẩn. Sỏa Trụ như nhìn thấy con mồi, mồm chảy dãi lao tới như chó dại, cô gái che miệng hét lên, định hô "cứu mạng", không ngờ đột biến phát sinh, Sỏa Trụ quỳ một chân xuống, giơ bó hoa hồng lên, tương một câu như sấm nổ giữa trời quảng:” Na Na, gả cho anh nhé!?”

Hả?! Mấy bảo vệ choáng váng, nhìn tới lồi mắt khỏi tròng, nhìn tới đần mặt, màn cầu hôn kinh thiên động địa này mới lần đầu xảy ra ở Tứ Phương, tiếp đó cười hí hửng, hay, có trò hay, đó là chủ quản phòng tài vụ, nghe nói có quản hệ ái muội với phó tổng Lưu, té ra bên ngoài có mãnh nam theo đuổi.

Thời buổi này chuyện quỳ xuống cầu hôn trước đám đông không còn nhiều nữa rồi, nữ nhân vừa cảm động lại tiếc nuối không phải là mình, không nhận lấy bó hoa hồng, che miệng cười:” Anh nhầm người rồi, tôi không phải Na Na.”

Bình Luận (0)
Comment