Đại đội trị an Hạnh Hoa Lĩnh nửa tiếng sau.
Đội trưởng Diêm tới phòng trực ban, mọi người biết hắn và Tứ Phương quản hệ tốt, vội báo cáo: “ Đội trưởng Diêm, là hắn đấy, bản thân tên là gì cũng không biết, chúng tôi hỏi đồn công an phố Tây. Té ra thằng này là danh nhân, tên Vương Thuyên Trụ, biệt danh Sỏa Trụ, là thằng lưu manh đường phố, là loại trông cửa thay chó của người ta ... Cái chỗ này của hắn có vấn đề.”
Trị an viên chỉ vào cái đầu, ý bảo đầu tên này bị lọt nước.
Đội trưởng Diêm nhìn Sỏa Trụ ngồi trên ghế, tuy bộ dạng ngốc nghếch, nhưng nhìn xung quảnh với vẻ bất thiện, cái mặt đúng là ngốc thật, vừa rồi không ai đánh mà tự lăn lộn dưới mặt đất l hét "cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh người", làm cả đội trị an không yên thân, càng không dám đụng tấy đụng chân. Hắn ngốc thật, ai đụng vào ngốc gấp đôi, đành còng tấy vào đó.
“ Sỏa Trụ, biết tôi là ai không? “ Suy nghĩ một lúc đội trưởng Diêm kéo ghế tới gần, giọng rất ôn hòa:
Sỏa Trụ nghiến răng nghiến lợi: “ Cớm!”
“ Đúng rồi là cớm, xem ra cậu không có thiện cảm với cớm.”
“ Sao lại bắt tôi?” Sỏa Trụ la hét:” Cầu hôn ngoài đường cũng phạm pháp à?”
“ A, rất có kiến thức, ai bắt cậu chứ? Chúng tôi chỉ tìm hiểu tình huống thôi, tháo còng cho cậu ấy.” Đội trưởng Diêm đưa tấy ra hiệu, hai cấp dưới ngạc nhiên lắm song vẫn chạy tới tháo còng, phất tắy:” Đi đi.”
Sỏa Trụ lần này ngốc thật rồi, còn tưởng bị giam vài ngày, vậy mà gặp chuyện tốt từ trên trời rơi xuống:” Tôi Tôi được đi thật à?”
“ Đi đi, ai ngăn cậu, đi đi, đi tỏ tình cầu hôn tiếp đi, đó là tự do của cậu, thích ai cứ tìm người đó mà cầu hôn.”
Sỏa Trụ đứng lên, đi thử vài bước, không thấy ai ngăn cản thế là chạy thục mạng, đội trưởng Diêm vừa nhìn quả cửa sổ thì hắn đã chạy tới cửa, rất nhanh ...
“ Thông báo cho phòng bảo an Tứ Phương, không được tùy tiện dùng vũ khí, càng không được tự ý đánh người ... Ài, người ta không có hành vi phạm tội thì không thể nhận định là nghi phạm, có chút kiến thức pháp chế nào không vậy? Người bình thường còn không được, huống hồ là thằng ngốc ... Phát hóa đơn xử phạt trị an cho Tứ Phương, Tiểu Lưu đưa đi, thật là, gây phiền phức cho người ta suốt thôi.”
Giọng bực tức ra lên xong thì Đội trưởng Diêm cũng đi ra ngoài, hai trị an viên nhìn nhau, cùng nghĩ, xong, Tứ Phương khẳng định đã chọc giận đội trưởng, nên muốn gây khó dễ cho họ.
Đội trưởng Diêm vừa mới ra khỏi phòng thì khuôn mặt ôn hòa biến thành khó chịu, vào văn phòng đội trưởng, Tần Cao Phong đang ngồi đó định đứng lên, hắn vội vàng đưa tấy rằ:” Ngồi đi, ngồi đi, đội trưởng Tần, lần này tôi phải cám ơn anh, nếu không còn chưa biết gì.”
“ Khách khí làm gì, hôm nào đó mời tôi một bữa là được. Có điều Tiểu Diêm này, lời không hay tôi nói trước, chuyện này đừng nói với người khác, tôi vô tình nhìn thấy ở văn phòng tổng đội nên lặng lẽ mà rút đi, đừng bán tôi ra đấy.” Tần Cao Phong liếc nhìn phong bì chuyển phát nhanh, đây là bưu kiện chuyển tới đội trị an, không biết quả con đường nào lại rơi vào tấy hắn:
“ Chuyện trên đó không phải sự thực, cái này ... cái này, đội trưởng Tần, anh biết mà, ăn uống quả lại là chuyện bình thường, đơn vị nào chả có? Còn bảo hối lộ thì úp cứt lên đầu người ta à ... Không phải có người mượn danh nghĩa Tứ Phương giở trò chứ?” Đội trưởng Diêm phẫn nộ vô cùng, những điều thuật trong phong thư này không phải là giả, nhưng có thế mà bảo là nhận hối lộ thì quá đáng, vấn đề nhất còn ở người tố cáo "công ty Tứ Phương", đóng cả con dấu, thế có điên người không chứ:
“ Bất kể là đúng hay bịa đặt, cậu nên chuẩn bị sẵn tư tưởng đi, cái gì xử lý được thì xử lý sớm, đừng để lại dấu vết, nói không chừng tổng đội sẽ xuống điều tra đấy, đừng để họ tra ra gì hết. Còn nữa, đừng có đi lại quá gần với Tứ Phương, để người ta tóm được thóp thì cãi thế nào cũng không xong đâu.”
Tần Cao Phong khuyên nhủ, rất có phong thái trưởng giả, đội trưởng Diêm liên tục gật đầu, chuyện này không thể xem nhẹ, nếu ngã vì thứ chuyện nhỏ nhặt này thì quá oan.
“ Cái gì? Sỏa Trụ được thả rồi?”
Rời điểm quản sát không lâu, Giản Phàm nhận được tin này liền giật mình:
Đường Đại Đầu cất điện thoại đi:” Đúng, thằng đó chạy về rồi.”
“ Không đúng, không đúng ... không thể nhanh như thế.” Giản Phàm liên tục vỗ trán, có vấn đề rồi, dứt khoát không phải chuyện bình thường:
“ Thả rồi không phải tốt à, chẳng lẽ cậu còn muốn hắn bị giam vài ngày?” Đường Đại Đầu chẳng nghĩ nhiều:
“ Không thể nào, có vấn đề rồi, nếu Sỏa Trụ được thả nhanh như thế, chỉ có một cách giải thích là đơn tố cáo đã kinh động đội trị an làm họ chùn tắy.” Giản Phàm bất an lẩm bẩm:” Những chuyện tố cáo này chỉ là một sự thăm dò, gần như không thể có bất kỳ tác dụng nào, cho dù là có, điều tra nội bộ cũng không thể nhanh như thế, phải một tuần mới thấy hiệu quả. Tôi chỉ muốn đợi thư tố cáo được chuyển lại đại đội trị an, sau đó ly gián hai bên, đồng thời là cảnh cáo đội trị an chớ dính vào vũng bùn này ... Hiệu quả nhanh thế là không thể.”
“ Ài, cậu nghĩ nhiều thế làm gì, nhanh không tốt à?” Đường Đại Đầu chẳng coi vào đâu:
“ Anh đúng là con heo ngu xuẩn, chuyện bất thường như vậy mà anh không thấy vấn đề, thể chế có cách vận hành của nó, nhanh như vậy trừ khi có người can thiệp ... Hỏng rồi!” Giản Phàm chợt nhớ rằ, sáng nay xin nghỉ phép đi bệnh viện, ánh mắt đội trưởng lạ lắm, giờ nghĩ lại cảm giác như có gai sau lưng, mấy ngày trước đội trưởng còn ám thị chuyện đập xe, chẳng lẽ đã liên hệ mấy chuyện này với nhau:
Nghĩ kỷ lại từng chi tiết vụ việc, hoàn toàn có khả năng, cho dù tiếp xúc với đội trưởng khá nhiều, cho tới nay trong mắt y, thậm chí là đồng đội trong đội, đội trưởng vẫn là nhân vật thần bí, thường ngày trầm mặc ít nói, mỗi lần lên tiếng thì ..
" Hỏng rồi, nếu để đội trưởng mà biết thì đây là thất bại lớn ..." Giản Phàm đã cảm giác được tảng đá lớn treo lơ lửng trên đầu, đội trưởng trên quen biết chi đội, tổng đội, cục thành phố, dưới thì tiếp xúc với cả loại như Lý Uy, Đường Đại Đầu. Thường ngày đội trưởng hay biến mất xuất hiện như bóng ma, nếu không cẩn thận lộ chi tiết nào đó, mười phần là bị đội trưởng đoán rằ. Đội trưởng có biết cũng sẽ bao che cho mình thôi, có điều như vậy thì mình khó ăn nói rồi, mặc cảnh phục đi làm việc xấu, nói không thông.
Nghĩ tới cái mặt đen xì của đội trưởng là thấy ớn, cho dù việc mình làm cũng chẳng xấu lắm, Giản Phàm cảm giác lửa cháy tới đít rồi, vội vàng dặn:” Tôi về đây, chuyện tiếp theo anh tự lo liệu. Nhớ, ngàn vạn lần đừng để ai bị thương, làm lưu manh chứ đừng biến mình thành phần tử tội phạm, có chuyện gì gọi điện báo cho tôi, chớ làm bừa. Kiên trì một tuần, Tứ Phương có uất chết cũng sẽ phải trả tiền.”
Nói xong chẳng kịp giải thích, bắt một cái tắxi chạy về đội.