Người lên kế hoạch rút lui cũng không ảnh hưởng tới tiến trình, tới buổi chiều giờ đi làm, Sỏa Trụ lại xuất hiện, đứng như thằng ngốc ở cửa, hai bên là hai hàng người tấy cầm hòa hồng, chuẩn bị đi tới cầu hôn tỏ tình. Đối với kiểu đòi nợ này, đúng là lần đầu tiên người ta được thấy, nhưng mà suốt cả buổi chiều chẳng quấy rối được mấy người, nguyên nhân là ở người trong Tứ Phương truyền tai nhau rồi, nhân viên nữ không ai đi làm nữa.
Nhân số thì không nhiều, ảnh hưởng lại không nhỏ, ví như phòng tài vụ, văn phòng trợ lý, ban thư ký phần đông đều là nhân viên nữ, lại còn cả nhân viên trực điện, văn phòng, tiếp tân đều là nữ, khiến loạn hết hoạt động bình thường. Đám bảo an bị đội trị an gửi hóa đơn phạt do đánh người, nên không dám manh động nữa, vì chút tiền lương mà bị tống vào đồn thì không đáng.
Cán cân ngày càng lệch hẳn về một phía, Đường Đại Đầu chiếm hoàn toàn thế chủ đạo, đang nghĩ làm thế nào khiến cả nam cũng không dám tới đi làm, Tứ Phương không sập mới là lạ, trong giới chỉ cần ngầm lan truyền là hắn làm, ai dám quịt nợ hắn nữa? Cho dù lần này không đòi được tiền cũng lãi rồi.
Đến 4 giờ chiều, tình huống có biến hóa, vốn Niên Vinh Quý hẹn Lý Uy và mấy vị giám đốc tụ tập ăn tối, nhưng thời gian không đợi người, đích thân tới địa ốc Uy Thịnh. Đợi một tiếng đồng hồ mới gặp được Thần Tài trong truyền thuyết kia, riêng về mặt khí độ thôi đã bất phàm rồi. Nhưng Lý Uy lại chưa hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đến khi nghe quả lời bóng gió của Niên Vinh Quý và phó tổng Lưu mới thầm cả kinh, không ngờ phía Tứ Phương muốn Ngang Đạt, cũng chính là công ty vỏ bọc của Đường Đại Đầu, có thể tới Tứ Phương kết toán bất kỳ lúc nào.
Lần này Giản Phàm dự liệu sai, Đường Đại Đầu cũng không ngờ tiến triển nhanh như vậy, nhận được điện thoại của anh rể mừng phát cuồng.
Không lâu sau đám người lởn vởn quảnh Tứ Phương rút lui, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy rằ.
Nhưng đích thực đã có chuyện xảy ra rồi.
“ A lô, đại đội trị an Hạnh Hoa Lĩnh à? Tôi là Trương Kiệt của đội trọng án, à, không có gì, chỉ muốn hỏi, đội trưởng Tần có tới chỗ các anh không, mấy ngày vừa rồi thôi ... Không phải, có vụ án ở đại đội một, cần anh ấy ký tên, không tìm thấy đâu, tôi gọi điện từng đại đội hỏi ... Cái gì? Sáng nay tới chỗ các anh? ... Được, được tôi biết, vậy tôi tiếp tục chờ ... Cám ơn ...”
Người gọi điện thoại không phải là Trương Kiệt nào hết mà là Giản Phàm, cúp điện thoại rồi lòng càng trầm xuống.
Cứ hoài nghi chuyện này có vấn đề, dù không có bất kỳ chứng cứ gì, cuối cùng Giản Phàm không yên tâm đổi sim điện thoại gọi điện thoại thăm dò, không ngờ chuẩn luôn. Khi mình và Đường Đại Đầu đang phá rối thì đội trưởng ở trong đội trị an đợi sẵn rồi. Vấn đề là, rốt cuộc đội trưởng muốn làm gì, động cơ của đội trưởng ở đâu? Nếu là bảo vệ mình thì không cần thiết.
Công bằng mà nói, tuy có sợ hãi, nhưng Giản Phàm luôn cảm kích Tần Cao Phong, nhất là cái lần xảy ra chuyện đó, y đã buông xuôi mọi chuyện rồi, là nhà lời của đội trưởng vực y dậy, y mới kiên cường chống đỡ. Rồi sau đó hỏi chuyện Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương mới càng hiểu bản lĩnh ngửa tấy làm mây, úp tấy làm mưa của đội trưởng, kính sợ thêm vài phần. Nếu như không có đội trưởng, tới bây giờ mình vẫn là thứ vô dụng đến súng cũng không cầm vững, những chuyện mình làm, đa phần được đội trưởng gợi mở hoặc dẫn dắt.
Lòng yên tâm hơn một chút, mình gây chuyện lớn như thế mà đội trưởng còn bảo vệ, lần này chẳng vi phạm luật pháp mấy, chắc là đội trưởng không làm gì mình đâu nhỉ?
Vuốt mạnh mặt, trấn định lại tinh thần, đừng để chưa có chuyện gì xảy ra mà mình đã tự loạn thế trận, trong lòng Giản Phàm càng muốn coi đội trưởng là người bao che cho phía dưới hơn là người có tính toán mưu đồ. Nhiều dấu hiệu cho thấy, cho dù có sai phạm nhỏ, đội trưởng cũng không truy cứu. Lòng thầm ra quyết định, được rồi, anh ấy hỏi tới mình giả vờ, giả vờ không được thì mình khai thật, dù sao mình chả làm gì.
Tự an ủi bản thân như thế, xem đồng hồ đi vào ngõ, đã 12 giờ, hết giờ làm rồi, bác Giang chắc là đã nấu xong cơm, hôm nay ăn sẵn là được, cơm bác ấy làm đã có thể miễn cưỡng ăn được.
Đi vào trong sân thì không thấy ai cả, theo hành lang vào sân sau, đột nhiên có tiếng quát lớn:” Đứng lại!”
Đang chột dạ nên Giản Phàm dật bắn mình, vừa quảy lại thì thấy Lương Vũ Vân chưa về nhà ở trong văn phòng thò đầu rằ, ánh mắt đầy nghi ngờ, tra hỏi:” Nhìn cái bộ dạng của anh thì chắc chắn đã làm chuyện xấu, buổi sáng đi đâu?”
“ Anh bị bệnh xin nghỉ.” Giản Phàm sợ ai chứ không sợ Lương Vũ Vân, cô gái này với y không khác gì đứa em gái:
“ Lười thì có, bệnh gì?”
“ Bệnh nam khoa.”
“ Nói láo.”
“ Em không tin thì anh cởi quần chứng minh cho em xem nhé?” Giản Phàm giở trò vô lại:
“ Á, anh cởi đi, anh dám cởi em dám xem, xem xong còn chụp ảnh làm chứng cứ.” Lương Vũ Vân không vừa tí nào, không xấu hổ còn thách thức:
Hai người đấu khẩu vài câu, lòng Giản Phàm liền ổn định trở lại, trêu chọc vài câu, Lương Vũ Vân cũng cười khúc khích. Ở trong đội nói ra hai người bọn họ suốt ngày như chó với mèo không khác gì đôi oan giả nhiều đời, kỳ thực cả hai đều thấy thoải mái nhất khi ở cạnh nhau, chẳng tâm cơ, chẳng vướng bận gì.
Trò chuyện một lúc, Lương Vũ Vân xem chừng có tâm sự, giọng rầu rầu:” Giản Phàm, em chuyên môn đợi anh về đây, có tin tức xấu muốn thông báo với anh, còn có vấn đề muốn nhờ anh giải quyết.”
“ Chuyện gì thế?” Giải Phàm thầm cả kinh, tim lại kéo vọt lên cổ họng, sao ai cũng biết cả rồi:
Không ngờ điều Lương Vũ Vân nói ra lại là:” Em sắp đi rồi.”
“ Hả? Sao nhanh thế?” Giản Phàm thực sự giật mình, y không hiểu lầm gì cả, vì nghĩ ngày tới kỳ thực tập:
“ Hết cách, thiếu người nghiêm trọng, hệ thống thông tin tội phạm cuối năm nay sẽ nghiệm thu, nên chuyện thực tập của em phải kết thúc sớm. Ôi cuộc sống tốt đẹp hết rồi, em thật hâm mộ anh và lớp trưởng, còn tiêu diêu được vài tháng nữa.” Lương Vũ Vân mặt buồn rười rượi:
Giản Phàm an ủi:” Cũng đâu phải tin xấu.”
“ Còn chưa đủ xấu hay sao, em không muốn về cục công an thành phố.” Lương Vũ Vân hậm hực:
“ Hì hì, đối với anh mà nói lại là tin tốt, em đi rồi, không có ai suốt ngày đòi anh đặc sản, không ai suốt ngày dọa dẫm anh, càng không ai tới thứ bảy chủ nhật còn quấy nhiếu anh, ngày nghỉ mà còn tới đội bắt anh nấu ăn cho.” Giản Phàm nói đùa, cảnh sát cơ sở phục tùng phân phố là chuyện khỏi phải bàn cãi, thấy tâm tình của Lương Vũ Vân không tốt, nói đùa vài câu vỗ về:” Em đừng nhăn nhó, bao nhiêu người muốn thoát khỏi cơ sở lên cục làm việc mà không được đấy.”
“ Nhưng mà em nhớ anh lắm.” Lương Vũ Vân có chút quyến luyến nhìn Giản Phàm, nũng nịu:” Giản Phàm, em sợ!”
“ Sợ? “ Giản Phàm ngạc nhiên, cũng chẳng hiểu:
“ Ừ, em sợ, lần này đi coi như chính thức thành cảnh sát rồi, không còn vô tư như trước được nữa, giống như quãng thời gian vui vẻ ở trường huấn luyện đã không còn quảy lại, thế rồi tương lai cả ký ức quý giá này cũng bị thứ vụn vặt trong cuộc sống dần phai mờ. “ Lương Vũ Vân ánh mắt xâ xăm, sắp đi rồi cô mới chợt thấy quý những thứ tưởng chừng vô cùng bình đạm, lắng đọng lại khiến người ta khó quên như vậy, nhưng thời gian lại là thứ rất ác độc, tình cảm quý giá tới đâu cũng sẽ bị nó mài mòn từng chút một: