“ Đừng nói những lời ủ rũ như thế Thổ Phỉ, không giống em chút nào, nhà em vẫn ở đó mà, cuối tuần có gì chỉ cần gọi điện bảo anh một tiếng, anh nấu cho, chỉ cần chúng ta không quên, tất cả vẫn còn đó.” Giản Phàm không ngờ rằng cô gái có chút vô tâm như Lương Vũ Vân lại có lúc đa sầu đa cảm như vậy, nhưng y cũng rất đồng cảm:
Y cũng nhớ chứ, đặc biệt cuối tuần, một thân một mình ở đội, thi thoảng bị Lương Vũ Vân quấy rầy cũng vui vẻ. Y có một cô em gái nhưng trước kia không hiểu chuyện, anh em cãi nhau chí chóe. Giờ em gái lớn rồi, lại là đứa độc lập tự chủ, làm Giản Phàm không có cơ hội thể hiện là người anh xứng đáng, nên rất thích cưng chiều Lương Vũ Vân. Kỳ thực trừ hay đấu khẩu thì luôn nhường nhịn cô gái này.
“ Ừ, nhớ nhé, anh nói rồi đấy.” Lương Vũ Vân chớp chớp mắt trở nên vui vẻ, thoáng cái lại xìu xuống, hôm nay xem chừng có rất nhiều vấn đề, lại nói:” Giản Phàm, có vấn đề nhỏ này, anh nhất định phải giúp em mới đủ nghĩa khí.”
“ Muốn ăn gì cứ nói, anh làm cho, muốn mở tiệc liên hoan, anh làm cả bàn tiệc lớn, thế nào, đủ nghĩa khí chưa?” Hôm nay là trường hợp đặc biệt Giản Phàm không trêu đùa mà vỗ ngực ngay:
“ Không phải ...” Lương Vũ Vân khó xử:” Chuyện tình cảm cá nhân, hơi khó mở miệng.”
“ Gì?” Giản Phàm thấy Lương Vũ Vân ngập ngà ngập ngừng thì hết hồn:” Em định ép thái giám động phòng à? Anh có tâm cũng không có lực, chuyện tình cảm của anh còn bung bét cả đây này. Lại cãi nhau với bạn trai à, anh không giúp nổi em đâu.”
“ Á, anh nói đúng rồi.” Lương Vũ Vân tìm thấy điểm tấn công:” Chính vì chuyện tình cảm của anh nát bét, cho nên anh mới là người từng trải quả gập ghềnh rồi, em mới tìm anh nói.”
“ Nói đểu anh đấy à?”
“ Không phải, anh nghe em nói ... Có một kẻ mù mắt cứ ngày ngày quấn lấy em, làm lòng em cứ lo thon thót, không biết phải xử lý thế nào, muốn dứt mà không dứt ra được ... Thật khó xử, anh giúp em đi.”
“ Em là cảnh sát, cần gì anh giúp?” Giản Phàm nghi ngờ:
“ Ài, anh chả hiểu gì, người đó do mẹ em giới thiệu cho, cảnh sát thì có tác dụng gì chứ? Giúp em đi mà, anh từng bỏ người ta cũng đã bị người ta bỏ, kinh nghiêm dứt khoát phong phú lắm.”
“ Rõ ràng đang mắng anh, tự giải quyết đi, có kinh nghiệm cũng không dạy em. “ Giản Phàm làm ra vẻ tức giận đứng dậy:
“ Đừng đừng, anh đừng đi, em thực lòng nhờ anh mà, anh thương đứa em gái này đi, em bị chuyện này làm mất ngủ đãng trí rồi... Anh thương em nhất phải không?” Lương Vũ Vân ôm lấy tấy Giản Phàm, chớp mắt làm ra vẻ mèo con đáng thương rồi dụi đầu vào vai y:
Cô gái này nếu không thân thì thấy tính cách giống đứa con trai, thoải mái vô tâm, thân thiết rồi mới hiểu, Lương Vũ Vân rất nữ tính, còn rất thích làm nũng, rất dính người, Giản Phàm xỉa tấy vào trán:” Chuyện này giải quyết rát đơn giản, sao em ngốc thế, anh hỏi em, anh ta có đẹp trai không?”
“ Cũng tàm tạm.”
“ Vậy có tiền không?”
“ Ừm, chấp nhận được, trung thượng đẳng.”
“ Có nhà ở Đại Nguyên không?”
“ Có.”
“ Có thân phận không?”
“ Tuổi trẻ tài cao, hiện giờ là trung tầng một đơn vị.”
“ Thế thì đơn giản.” Giản Phàm đưa ra kết luận:” Em theo anh ta quách, bằng điều kiện như thế, bao nhiêu người đốt đèn lồng không tìm thấy ... Hay sinh lý của em có vấn đề.”
“ Ài, không phải như thế.” Lương Vũ Vân bực mình hất mạnh tấy Giản Phàm rằ, giận dỗi dậm chân:” Trong lòng em có người khác, đẹp trai hơn anh ta ... Mặc dù người tới sau kia có nhà có xe có địa vị hơn, nhưng mà em không có một tí cảm giác nào thì làm sao mà chấp nhận được ... Đây là hạnh phúc cả đời của em gái anh đấy, anh chú tâm một chút được không? Không đùa đâu.”
Giản Phàm có chút cảm khái, gãi đầu một lúc, diệu kế lóe lên, lén lút kéo Lương Vũ Vân vào góc khuất:” Anh có cách giải quyết giúp em, nhưng xem em có dám dùng không?”
“ Anh nói mau, em sợ gì mà không dám.” Lương Vũ Vân thúc gục:
“ Em bảo với anh tắ, em từng bị người ta cưỡng bức.” Giản Phàm nghiêm túc nói, mắt thì đưa tít lên trời, không nhìn đối phương:
“ Phì phì phì, nhổ vào cái mặt anh ... Anh định tìm kích thích đấy à?” Lương Vũ Vân tung ra một cú đấm:
Giản Phàm đề phòng trước nên né ngay:” Sao em ngốc thế nhỉ, lần sau hẹn anh tắ, em xòe bài nói thẳng, mình từng bị cưỡng bức, thêm vào một câu, không chỉ một lần ... lại thêm câu nữa, về sau sống cùng người đó, rồi bị người ta đá ... Bằng vào ba câu này dọa chạy đại bộ phận nam nhân. Dùng hay không là ở em, anh nói với em rồi đấy.”
Lương Vũ Vân mũi xì khói, truy đuổi Giản Phàm chạy vòng một hồi đứng lại thở, bình tĩnh nghĩ lại thấy kế này một nửa hợp lý, một nửa không hợp lý, nghe hay không nghe đều không phải, cô chỉ xấu hổ một lúc, giơ ngón cái lên:” Biện pháp hay, có thể thử!|
Lần này tới Giản Phàm cuống lên, chỉ sợ cô ngốc này làm theo thật, vội vàng khuyên:” Này này Vũ Vân, em nghĩ cho kỹ, cái miệng anh là miệng quạ đen toàn nói bậy bạ, không nên tùy tiện nghe theo, biện pháp này tuy trực tiếp, nhưng tác dụng phụ quá lớn ... Nam nhân ở loại chuyện này tâm lý rất xấu xâ, nói không chừng lần nào tụ tập bạn bè nói rằ, làm hỏng hết danh tiết của em. Tới lúc đó đừng tìm anh tính nợ cũ nhé.”
Lương Vũ Vân xùy một tiếng:” Thôi đi, em thấy anh mới là xấu xâ, còn đi nói người khác.”
“ Đừng thay đổi chủ đề, đang thảo luận cuộc sống của em, đừng kéo anh vào.”
“ Được, không kéo anh vào nữa.” Lương Vũ Vân đưa ra vấn đề nan giải:” Hay thì hay, chỉ là có phiền toái nhỏ, lần trước em và người đó hẹn hò, không may bị bạn trai hiện giờ của em gặp phải ... Chuyện này em phải giải thích thế nào? Anh gặp bạn trai em rồi đấy, từng tới đội đón em, cao cao, còn đẹp trai hơn anh ... Em sợ anh hưởng tới quản hệ của bọn em.”
“ Dừng dừng, em đừng đóng giả liệt nữ với anh.” Giản Phàm cắt ngang như đuổi gà đánh chó, từ từ phân tách các mối quản hệ:” Anh hiểu rồi, em đang trong quản hệ tấy ba đúng không? Nam chính và em là hai bên yêu nhau, rồi sau đó xuất hiện một nam làm tiểu tắm, em cũng thấy điều kiện của hắn không tệ đúng không?”
“ Ê, này này, anh nói gì thế, không có quản hệ tấy ba nào hết, đã nói không có cảm giác mà, em thật không biết giải thích thế nào ... Chẳng may anh ấy hỏi tới ... Giản Phàm, em coi anh như anh trai nên mới nói với anh, anh đừng có mà đùa cợt.” Lương Vũ Vân mặt đỏ tía tai nói:
“ Em nhược trí à, giải thích cái gì? Bạn trai em thích em, cần gì phải giải thích, chẳng quả là ăn bữa cơm thôi, đâu phải là thuê phòng lên giường đúng không? Nếu em yêu bạn trai em, vậy không cần giải thích, càng giải thích càng khiến người ta nghĩ trong lòng em có vấn đề. Cứ thoải mái coi như không có chuyện gì xảy rằ.”
“ Có lý, nói thế còn được. “ Lương Vũ Vân cao hứng vỗ tắy:
“ Đừng nói là hai người không có gì, cho dù em có gian díu với người ta cũng ngàn vạn lần đừng nói, đánh chết cũng không nói, đừng bao giờ khảo nghiệm lòng bao dung của một nam nhân, có trăm lý do hợp lý thì người ta cũng không chịu nổi đâu, nam nhân rất hẹp hòi ở chuyện này.”
Giản Phàm vốn còn tưởng rằng Lương Vũ Vân sẽ khổ sở không biết phải làm sao, không ngờ trông cô nàng chẳng có vẻ gì đang đau khổ vì gặp chuyện khó giải quyết, khóe môi giống đang cô nén cười, thình lình nhớ ra đây chẳng phải chuyện của chính mình à, rít lên: “ Vũ Vân em đùa anh ấy à? Dám trêu anh, có tin anh cưỡng bức em ngày tại đây không?”
Hôm nay dừng ở đây.