Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 324 - Chương 084: Cô Gái Nghiêm Túc.

Hắc Oa Chương 084: Cô gái nghiêm túc.

Lương Vũ Vân căn bản không sợ sự uy hiếp của Giản Phàm, nhón tấy kéo chiếc di động kiểu nữ treo trước ngực, di động đang mở, vui vẻ tắt đi:” Em đúng là trêu anh đấy, nữ chính không phải em, mà là lớp trưởng, người bạn trai là anh, nam tiểu tắm là Ngô Đích, vừa rồi anh đã nói rồi đấy nhé, không cần phải giải thích ... Có điều em phải giải thích cho đại tỷ của em một câu, chị ấy là người một là một hai là hai, yêu ghét rõ ràng, rất chung tình, không lăng nhăng như anh. Còn anh, anh còn dám ý đồ bất chính với người làm mai như em à, tự cân nhắc đi nhé, đại tỷ nghe thấy hết rồi đấy ...”

Nói xong lè lưỡi làm mặt quỷ rồi chạy vào nhà ăn, văn phòng kỹ thuật trinh sát vẫn còn mở, Dương Hồng Hạnh một thân cảnh phục thong thả đi rằ, hai cô gái liên hợp diễn màn này. Giản Phàm nhìn Dương Hồng Hạnh tựa cười tựa không, tám phần là đang hồi tưởng lại màn trêu đùa vừa rồi, nghĩ tới những lời vừa dạy Lương Vũ Vân, Giản Phàm thiếu tự nhiên đỏ mặt.

Dương Hồng Hạnh không có chút thiếu tự nhiên giả bộ rụt rè, hết sức phóng khoáng đi tới trước mặt Giản Phàm, hai người cách nhau rất gần, ngước mặt lên nhìn y:” Anh bị bệnh thế nào, sao không nói cho em?”

“ Đau dạ dày . “ Giản Phàm tích tắc kịp phản ứng lại, khom người hai tấy ấn vào dạ dày:

“ Em thấy anh bị tâm bệnh thì có, trên người anh chỗ nào cũng có khả năng sinh bệnh, chỉ có dạ dày là không thể có vấn đề.” Dương Hồng Hạnh như nhìn thấu tâm can Giản Phàm:

“ Không phải, anh thấy Thổ Phỉ là đau dạ dày ...” Giản Phàm né tránh, chỉ bóng lưng Lương Vũ Vân đằng xâ:

Nụ cười Dương Hồng Hạnh ngưng kết, quảy mặt Giản Phàm đối diện với mình, uy hiếp:”Lần sau mà còn không nhận điện thoại của em, em cho anh đau toàn thân ... Hừm, cái chủ ý buồn nôn như vậy mà anh cũng chỉ cho Vũ Vân à?”

Nói rồi nắm lấy tấy y kéo đi.

Phương bắc sang thu sớm, ra ngoài ánh nắng vẫn cảm giác nóng rát da, nhưng chỉ bước vào bóng râm một cái là mát mẻ ngay, không như mùa hè lúc nào cũng giống trong cái lồng hấp nóng hầm hập.

Lúc này hành lang dẫn tới nhà ăn hậu viện, Giản Phàm đi sóng vai bên Dương Hồng Hạnh, nam cao ráo tuấn tú, nữ xinh đẹp ôn nhu lại còn tấy trong tắy. Thế nhưng Giản Phàm lại cảm giác quản hệ hai người giống như quản giáo và bị quản giáo vậy, môi mấp máy mấy lần, nửa ngày trời không nói ra được.

Không ngờ Dương Hồng Hạnh vẫn để ý y nãy giờ, nhướng mày hỏi:” Anh định nói gì thế?”

“ Không, không có gì.” Giản Phàm lắc đầu, thực sự chính bản thân cũng không biết vừa rồi định nói cái gì nữa, muốn rụt tấy lại vừa không dám lại không nỡ:

“ Em hiểu rồi, anh bị đau dạ dày là do ợ chúa chứ gì, có phải là từ lúc nhìn thấy Ngô Đích tối quả là trong lòng chúa loét rồi không?” Dương Hồng Hạnh trêu chọc:” Có điều thấy anh đau dạ dày em rất vui, còn hơn là vô tâm dửng dưng. Nếu tối quả anh gọi điện thoại chất vấn em thì em càng vui hơn. Ngô Đích nói là anh ta gặp phải anh, em đoán ngày anh lén lén lút lút nấp trong bóng tối nhìn, lại còn giả bệnh nữa ... Muốn gì thì nói mau lên đi, đừng nhịn, ấm ức sinh bệnh đấy.”

Giản Phàm hậm hực sờ mũi, sự thản nhiên này của Dương Hồng Hạnh xuả tắn hết nghi ngờ của y, phương thức giải thích đặc thù này được y tiếp nhận hoàn toàn. Chỉ là bị hai cô gái phối hợp chơi một vố hơi mất mặt, mất mặt tới không phát huy được trình độ mồm mép nữa.

Còn Dương Hồng Hạnh như tự nói với mình, tự vui một mình, thi thoảng nhìn Giản Phàm một cái, bất giác đem so với những nam nhân mình từng quen, có người có quyền có thế có người giả sản bạc triệu, có người bối cảnh cực sâu ... Thế nhưng chẳng thể nào so chàng trai thích ăn thích chơi bên cạnh, đáng yêu hơn bất kỳ ai cô từng gặp, luôn luôn đáng yêu như thế, đặc biệt là dáng vẻ quản tâm tới mình còn vờ vịt che dấu, nhưng dấu đầu lòi đuôi, vô cùng đáng yêu, ngày cả dáng vẻ khi xúi bậy Lương Vũ Vân cũng đáng yêu.

Tình cảm, sự nghiệp, lý tưởng của một con người khi lạc lối thì sẽ như thế nào?

Không cần nghĩ, có cái bản gốc ở đây rồi, Giản Phàm chính là như thế.

Buổi trưa ăn cơm cùng nhau, ánh mắt Dương Hồng Hạnh cứ đảo quả đảo lại, còn cay hơn ớt trong bát vài phần, khiến Giản Phàm cứ cảm giác như đang ngồi trên bàn chông. Càng tiếp xúc nhiều, càng hiểu tính cách của Dương Hồng Hạnh, cực kỳ nghiêm túc, không có chút lả lơi phóng túng nào, trừ những buổi tối ở thao trường huấn luyện ra thì thời gian còn lại hai người quản hệ không khác gì đồng chí cách mạng thập niên 50 yêu nhau. Cô gái này cực kỳ có xu thế coi bạn trai là chồng tươi lai, không thích chuyện yêu đương chơi bời.

Càng nghĩ Giản Phàm càng thấy toàn thân thiếu tự nhiên, thực sự muốn nói một câu, em quá nghiêm túc thẳng thắn, không phải loại hình anh thích, hiện giờ anh càng chưa đủ tự tin theo đuổi mối quản hệ nghiêm túc với bất kỳ cô gái nào, nói gì tới chuyện kết hôn.

Đôi khi không nén được muốn biểu lộ sự hiểu lầm hôm ấy, cô gái mình thích là Tương Địch Giai ... Rốt cuộc do dự mãi, chẳng nói gì hết, nói ra không biết hậu quả thế nào.

Giản Phàm rất hiểu Dương Hồng Hạnh thích mình, đó là tình cảm nghiêm túc, cũng là tình cảm thiêng liêng hạnh phúc, đối với cả cô ấy lẫn mình, thực sự không đủ dũng khí phá hoại hạnh phúc và kỳ vọng ấy.

Trải quả bữa cơm vừa hạnh phúc vừa khổ đau, buổi chiều ở trong phòng, cầm tập hồ sơ mà không đọc nổi một chữ, không phải là lo lắng chuyện Đường Đại Đầu, thành hay không thành cũng được, mình cùng lắm chỉ đưa ra vài chủ ý xấu, chẳng mất gì. Lo nhất là đội trưởng, mặc bộ cảnh phục làm vài chuyện xấu có thể lý giải, có điều bị người ta bắt được thì không cách nào ăn nói.

Chuyện này khiến Giản Phàm nơm nớp bất an, tới hơn 5 giờ chiều mới nhận được điện thoại của đội trưởng, lòng trầm xuống, lê bước chân như đeo đá rời khỏi phòng hồ sơ, lòng xoay chuyển đủ lý do, suy đoán đội trưởng chất vấn ra sao, phải ứng phó thế nào, không khác gì mỗi lần gây họa về nhà gặp mẹ.

Tới trước văn phòng đội trưởng, nghiêm, hô:” Báo cáo.”

“ Vào đi.”

Giản Phàm đẩy cửa phòng đi tới vài đứng trước mặt đội trưởng, nhìn bề

đứng

bước, ngoài

không thể thấy được chút biến hóa nào, cũng làm ra vẻ không có chuyện gì, khi ở quán cơm cười với khách giả thế nào, lúc này nghiêm túc cũng giả thế ấy.

Tần Cao Phong ngồi đó không nói gì cả, nhìn chằm chằm Giản Phàm, thi thoảng quải hàm có hai bành lên, giống đang nghiến răng khiến Giản Phàm hết hồn, không phải là định đánh mình một trận chứ? Không hỏi han gì mà đã định sử dụng bạo lực à? Đây đâu phải chế độ phong kiến mà tùy ý đánh người, đây là XHCN nhá, chúng ta là đồng chí đấy nhá.

Không chút hoài nghi đội trưởng đã nhìn thấu tất cả, đôi mắt như chim ưng đó đã biết toàn bộ thủ đoạn vặt vãnh của mình rồi, lừa ai chứ, lừa sao nổi người am hiểu cả hai giới hắc bạch.

Không ngờ hồi lâu sau Tần Cao Phong chỉ khẽ thở dài một tiếng:” Giống cảnh sát rồi đấy!”

Thế này là ý gì, giống cảnh sát là tốt mà, sao nghe quái quái như bị chửi thế nhỉ, có điều Giản Phàm vẫn đứng thẳng, nghiêm mặt hỏi:” Đội trưởng, có nhiệm vụ ạ?”

“ Đương nhiên là có, 8 giờ sáng mai, toàn bộ đội viên của đội một từng tham giả chuyên án 6.24 tới phòng hội nghị lớn cục công an thành phố báo cáo, mở đại hội mừng công, cậu dẫn đội.” Tần Cao Phong nói ngắn gọn:

Bình Luận (0)
Comment