Suốt cả buổi lễ Giản Phàm cứ việc mình mình làm nên không hề biết rằng chi đội trưởng Ngũ và phó cục trưởng Tiêu khi phát biểu đã đặc biệt nhấn mạnh phương thức tư duy trái thường lệ, từ trong chi tiết tìm đột phá, hơn nữa cục trưởng Lương cũng rất tán thưởng, gọi đây là "tư duy trinh sát hình sự". Vì không muốn làm nổi bật cá nhân quá mức nên không nhắc tên, nhưng người trong tổ chuyên án đều hiểu là đặc biệt biểu dương Giản Phàm.
Kỳ thực trong giới cảnh sát cũng có cách nói vận may, đội trọng án, ban trinh sát hình sự đã mấy năm rồi chưa gặp phải đại án. Vậy mà một anh chàng cảnh sát nhỏ chưa lên chính chức phá luôn vụ án cấp tỉnh, do cấp bộ đốc thúc, tất nhiên người ta có bản lĩnh, nhưng không thể phủ nhận đó chính là vận may.
Một hai lần có thể gọi là vận may, tới lần thứ ba, thứ tư thì không liên quản gì tới vận may hết, trong thời gian nghỉ của hội nghị, không ít người hâm mộ chàng trai trẻ may mắn. Nhất là các nữ cảnh sát, rồi hỏi ra mới biết rằng vụ án tiệm vàng Kimberley 8.19, vụ án tiền giả liên tỉnh, vụ án lừa gạt cướp của xôn xào mấy tháng trời, lại thêm cả vụ án lần này, vậy không ai dám nói Giản Phàm may mắn nữa. Ai nấy mơ hồ cảm giác đang chứng kiến một truyền kỳ ra đời.
Đúng, truyền kỳ, nhân vật truyền kỳ trong giới cảnh sát không ít, ví như Quách Định Sơn mấy chục năm làm cảnh sát, chưa từng một lần nổ súng, nhưng hơn 700 tên tội phạm bị ông đưa vào trại giam, đó là nhân vật truyền kỳ của Đại Nguyên. Chi đội trưởng Ngũ khi còn ở đại đội một từng nằm vùng ở tập đoàn ma túy xuyên quốc gia, thành truyền kỳ. Con hổ cái Hồ Lệ Quân của đội trọng án kết hôn chưa mấy ngày thì có đại án, cô truy đuổi tội phạm quả ba tỉnh, cuối cùng đích thân bắt nghi phạm về quy án, cũng là một truyền kỳ.
Còn về phần Tần Cao Phong thì quá nhiều truyền kỳ, mấy lần đình chỉ công tác để điều tra, nhiều hơn số lần lập công. Lời đồn bên ngoài là vị đội trưởng này tác phong dũng mãnh, căm thù tội phạm, kỳ thực là, tra tấn bức cung, chấp pháp thô bạo, số lần đội đốc sát cục tới đại đội một là minh chứng rõ ràng.
Nhưng toàn là chuyện xưa cũ đã kể mấy năm rồi, mọi người cần đề tài mới, thế nên một ngôi sao truyền kỳ đang bay lên ở đại đội một liền lưu truyền rộng rãi trong các cảnh sát tham dự hội nghị, kỳ thực tập từng bị cách ly. Lần đầu chấp hành nhiệm vụ nổ súng bắn một tên tội phạm nguy hiểm, một mình lên núi tìm chứng cứ giữa đêm, càng nghe càng giống một nhân vật truyền kỳ.
Được, bất kể là tốt hay xấu, dù sao Giản Phàm cũng nổi danh rồi, danh tốt hay xấu thì cũng truyền đi rồi.
Nhưng nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt chẳng bằng không gặp, nhân vật truyền kỳ đó lên đài nhận thưởng mà cũng căng thẳng tới mức đi nhầm đường, lại còn suýt ngã, thành chuyện vui truyền đi nhiều hơn là truyền kỳ.
Kết thúc buổi mừng công, lãnh đạo cục và chi đội thêm vào đại đội một, ban trinh sát hình sự ngồi xuống tọa đàm, đương nhiên thành phần khuyến khích cổ vũ nhiều hơn một chút. Nghe nói ĐTH còn muốn làm phóng sự chuyên môn, cái này thì hình cảnh tuyến một không thể xuất hiện, người phát ngôn của ban tuyên truyền cục tha hồ mà phét lác.
Rời cục công an, cả đám cảnh sát vây quảnh đội trưởng, nhất định phải khao một bữa, Tần Cao Phong cũng vui vẻ lần đầu dẫn mọi người nhà hàng Quân Duyệt cách đó không xâ, bỏ 500 đồng gọi một bàn cơm, ăn xong còn cho người tham dự hội nghị nghỉ một chiều.
Ai nấy hết sức phấn khởi, Giản Phàm là vui nhất, thế nên thường ngày còn che dấu, hôm nay uống thỏa thích, còn đòi uống bát lớn, uống được ba vòng. Bữa cơm chưa hết mà Quách Nguyên đã thuả rồi, ăn xong tới đội trưởng cũng lảo đảo. Thế là hay rồi, giờ có không cho nghỉ phép thì cũng không thể đi làm được nữa.
Bảy tám người đi hai chiếc xe, pháp y Tạ đưa đội trưởng và Quách Nguyên say tới lè nhà lè nhè về nhà, đã vậy còn mạnh miệng thách đấu Giản Phàm. Xe của Giản Phàm thì toàn là nữ, đưa Sử Tĩnh Viện, đưa Lương Vũ Vân về rồi mới tới Dương Hồng Hạnh, hai cô gái này hình như biết trò của hai người họ, lúc vẫy tấy tạm biệt cười rất ám muội. Kỳ thực dấu ai chứ, đây là đại đội hình sự, người ta biết thừa ra rồi, chuyện Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh thân thiết đã chẳng phải là bí mật gì trong đội.
Từ tiểu khu của Lương Vũ Vân đi ra thì đã là hơn ba giờ chiều, ngồi trên xe dọc đường nhìn dáng vẻ vênh váo đắc ý của Giản Phàm có chút xem thường, đợi cùng Lương Vũ Vân rề rà cáo biệt. Dương Hồng Hạnh chuyển chỗ sang ghế phụ lái, nhìn Giản Phàm vẫn còn thích thú sờ biểu chương, trào phóng một câu:” Vui tới ngốc rồi chứ gì? Lên đài lĩnh thưởng cũng đứng không vững, chẳng quả là phần thưởng hạng ba thôi mà cũng làm anh mừng thành thế này à?”
“ Ghen tị ... Em đang ghen tị một cách trắng trợn, điểm này em không bằng Vũ Vân, cô ấy nói anh là thần tượng của cô ấy, ha ha ha.” Giản Phàm xoay đầu xe lên đường, còn chưa đã bổ xung:” Thật đáng tiếc, đáng tiếc, hôm nay tới đây toàn là nam, xem ra chọn nhầm nghề mất rồi.”
“ Sao thế? Ý anh là không nên làm cảnh sát à?”
“ Không phải, anh nên làm cảnh sát giao thông.”
“ Vì sao?”
“ Hì hì, cảnh sát giao thông có rất nhiều nữ, không như hình cảnh chúng ta chỉ có vài đóa hoa, gập ngón tấy cũng đủ đếm hết.”
Đang lái xe mà mà mặt ngẩn ra nói rất là trịnh trọng, nói không chừng đây là suy nghĩ thực sự, Dương Hồng Hạnh tức tối lườm một cái:” Giản Phàm, trước mặt người khác anh đừng có nói mấy chuyện không biết xấu hổ thế này được không? Cứ làm như anh sợ người ta không biết mình tư tưởng xấu xâ, hành vi hạ lưu vậy.”
Đó là điểm duy nhất mà Dương Hồng Hạnh không thích ở Giản Phàm, cái mồm ba hoa, trái tim lăng nhăng.
Giản Phàm vẫn ngang nhiên nói: “ Anh cũng đã bao giờ nói mình cao thượng đâu, mà nói thế có gì mà em bảo là không biết xấu hổ, đồng phục dụ hoặc là mộng tưởng tối cao của mỗi ...”
Dương Hồng Hạnh không nghe tiếp được nữa, bịt tai hét lên: “ Anh mà còn nói những chuyện này với em, có tin em không để ý tới anh nữa không?”
“ Hồng Hạnh, được rồi, em đã nói điều em không thích, bây giờ anh nói điều anh không thích được chưa? Mặc dù anh rất thích em, nhưng anh không thích cái loại tính cách cái gì cũng muốn quản của em. “ Giản Phàm thấy chuyện này cẩn phản thẳng thắn với nhau, nếu không mâu thuẫn tích tụ hai người chỉ càng ngày càng nhiều va chạm không đáng:
“ Xì, em mà thèm quản anh à?” Dương Hồng Hạnh khẩu thị tâm phi:
“ Anh biết em không vui chủ yếu vì biểu hiện của anh khi đó không đúng mong muốn của em, nhưng đó là con người thật của anh. Có thể điều em nói khi đó là muốn tốt cho anh, có thể ngày nào đó anh sẽ làm được như vậy, nhưng đừng kỳ vọng anh sẽ ép bản thân thay đổi theo ý em muốn.” “Đến giờ Giản Phàm vẫn chưa xác định tình cảm cũng như tương lai của mình, nhưng ít nhất ở việc làm sao tạo dựng mối quản hệ thì y có kinh nghiệm rồi:
Hôm nay có lẽ là mượn vài phần hơi men nên Giản Phàm nói rất thẳng, Dương Hồng Hạnh tuy thấy có chút chướng tắi, nhưng cũng không khỏi suy nghĩ, nói không chừng là thật sự như vậy, chỉ là biểu hiện của Giản Phàm ngày hôm nay không đúng với kỳ vọng của mình, tới giờ vẫn có chút rầu rĩ.
Nghiêm túc trong chuyện tình cảm, Dương Hồng Hạnh lại quá non nớt ở chuyện yêu đương.