Trong xe nhất thời trở nên yên tĩnh, không ai nói thêm nữa.
Dương Hồng Hạnh cúi đầu nhìn tấy mình, mười ngón đan vào nhau, lại nhớ suốt cả buổi lẽ Giản Phàm cứ sờ tấy mình, Dương Hồng Hạnh thực sự không sao lý giải được đó là loại tâm thái gì. nếu như một chàng trai theo đuổi một cô gái, cho dù ngốc nhất cũng phải biết giả vờ mình là người trung trinh không đổi rồi thề non hẹn biển mới đúng chứ. Mà Giản Phàm lại là ngoại lệ, trước mắt mình còn bình phẩm nữ nhân khác, cứ như hận không thể biến bản thân mình thành nhân vật phản diện chướng mắt vậy. Hai người bây giờ vừa thích lại vừa có chút kháng cự, vừa muốn tới gần lại giữ khoảng cách.
Chẳng lẽ ... Chẳng lẽ anh ấy căn bản không có ý đó? Dương Hồng Hạnh thầm nghĩ, bất giác lại nhìn Giản Phàm, cho dù uống đã không ít, lái xe vẫn rất vững vàng, hai tấy thuần thục xoay vô lăng, giống như buộc tạp dề làm cơm vậy, cô thích nhất là khí độ ung dung chậm rãi này của Giản Phàm.
Nhìn kỹ từ sống mũi thẳng vẽ lên đường nét khuôn mặt vô cùng điển trai, cảnh phục cộc tấy thấy được cả cơ bắp nổi lên, nếu như không nói những thiếu đứng đắn, tuyệt đối là nhân tuyển bạn trai tốt nhất. Rõ ràng là ngày khi họ gặp nhau Giản Phàm đã rất khó ưa, cái mồm đó chính là thứ khiến cô ghét nhất, cô ghét nam nhân thái độ không đàng hoàng đứng đắn, vậy mà chẳng biết thế nào cứ ngày càng lún sâu vào.
Thích, hình như không cần quá nhiều lý do, huống hồ cô còn có thể tìm ra rất nhiều lý do thích Giản Phàm. Tâm tư Dương Hồng Hạnh cứ thay đổi liên hồi, tấy thì vẫn tấy nọ mân mê tấy kia, hồi tưởng cảm giác hai người lén lén lút lút, cảm thấy không tệ.
Rẽ quả đường Giải Phóng là tới đường Tân Hà rồi, đây là con đường tới nhà mình, khi sắp tới đầu đường Dương Hồng Hạnh chợt hô:” Dừng xe!”
Giản Phàm tìm chỗ đỗ xe từ từ dừng lại, quảy sang hỏi:” Sao thế, chưa tới nhà em mà.”
“ Em không muốn về nhà.” Dương Hồng Hạnh cũng không xuống xe:” Này soái ca, còn anh? Chiều nay anh muốn làm gì?”
Giản Phàm đáp tỉnh queo chẳng cần nghĩ:” Ngủ ... Có cơ hội làm biếng không phải dễ, không thể bỏ quả được.”
“ Xì, anh hết ăn rồi lại ngủ, ngủ dậy thì nghĩ linh tinh, không có chút theo đuổi nào à?” Ghét cái mặt vô lại, rõ ràng luôn chăm chỉ hơn bất kỳ ai, lúc nào cũng tỏ ra vẻ vô tích sự đó, Dương Hồng Hạnh liếc quả một cái, ánh mắt như có cái móc, chỉ đợi Giản Phàm mắc câu, ừm, tốt nhất là đưa ra lời mời với mình:
Nhưng không ngờ đánh giá hơi cao sức hút của bản thân, Giản Phàm ngoẹo đầu nghĩ một lúc nhún vai:” Anh thực sự không có theo đuổi gì cả, đi dạo à? Trời nắng thế này lang thang chỉ tổ mệt người hại sức khỏe, vào trung tâm mua sắm? Chỉ nhìn mà không mua được lại tổn thương tự tôn. Loại thời tiết này, phương thức nghỉ ngơi khoa học nhất chính là ngủ.”
Dương Hồng Hạnh kiên nhẫn dụ khị:” Vậy chúng ta đi chơi thì sao? Đâu phải lúc nào cũng được nghỉ?”
Giản Phàm rốt cuộc phối hợp được một chút:” Thế thường ngày em chơi gì?”
Dương Hồng Hạnh phấn chấn, nhưng rồi xì hơi nhanh chóng, sinh hoạt của cô nhạt nhẽo hơn Giản Phàm, đáp có chút hậm hực:” Lên mạng, đánh bài, ngày nào cũng thế.”
Giản Phàm nhìn Dương Hồng Hạnh với điệu bộ hết nói:” Cuộc đời của em thật thảm hại, đến bà nội trợ tiền mãn kinh còn có sinh hoạt phong phú hơn em.”
Dương Hồng Hạnh đỏ mắt tía tai thở phì phò quát:” Anh hết ăn lại ngủ còn có tư cách nói người khác à?”
Khuôn mặt hồng rực mang chút xấu hổ giận dữ rất dụ hoặc, đưa mắt xuống một chút thấy bầu ngực nhấp nhô theo nhịp thở gấp, đáng tiếc ăn mặc quá kín cổng cao tường khiến người ta chỉ có thể phát huy trí tưởng tượng để hình dung đường cong mê người phía dưới. Giản Phảm đột nhiên có kích động muốn khám phá bí ẩn dưới đó, đầu óc gian tà xoay chuyển một cái liền có kế:” À, anh có một nơi hay lắm, chỉ là không biết em có dám đi không?”
Người đi câu hình như lại bị mắc câu, Dương Hồng Hạnh thoáng cái đã đỏ mặt, giãy nảy cảnh cáo:” Anh đừng có mơ, quản hệ chúng ta chưa tới mức đó.”
“ Cái gì?” Giản Phàm ngẩn người, sau đó cười phá lên:” Này, anh nói cô bé con nhà em nhé, tư tưởng đừng có thiếu thuần khiết như thế, hành vi biết kiểm điểm một chút được không, em nghĩ đi đâu đấy? Anh giống loại người đó không? Cho dù anh là loại người đó cũng không thể tìm người không phải loại đó để làm chuyện đó Anh hiểu ý em rồi, em có hiểu ý anh không?”
Có gì mà không hiểu, chỉ là quả giọng điệu Giản Phàm nói rằ, lại thêm ánh mắt xem thường kia, Dương Hồng Hạnh cảm thấy hết sức bẽ mặt, lại còn bị người ta con là trẻ con chưa hiểu chuyện người lớn nữa chứ, giơ tấy làm bộ muốn đánh:” Anh nói thế là có ý gì?”
Giản Phàm không trả lời mà hỏi lại:” Ý anh là chúng ta tới sân huấn luyện bắn chơi không? Trường bắn nằm ở dưới đất, nhiệt đồ rất thích hợp, điều kiện khá, gian nghỉ ngơi còn có điều hòa và âm nhạc, thế nào, em có muốn đi không?”
Dương Hồng Hạnh chẳng rõ thở phào hay thất vọng nữa, có điều ý tưởng này không tệ, vỗ tấy vui vẻ:” Hay, đi thôi, còn đợi gì nữa, em đã lâu rồi không chơi súng.”
Ý kiến đã nhất trí, Giản Phàm quảy ngược xe, nhìn quả gương chiếu hậu thấy bộ dạng hớn hở của Dương Hồng Hạnh, cười gian:” Lớp trưởng, khi ở trường em có thành tích bắn tốt nhất trong đám nữ sinh, chúng ta so tài không?”
Dương Hồng Hạnh giếu cợt:” Bằng vào cái mắt đồng bộ của anh à, em nhắm mắt cũng thắng, cho anh biết, em từ nhỏ theo cha em chơi súng rồi đấy ... ba tuổi em đã sờ vào súng rồi đấy.”
“ Vậy cược không?” Giản Phàm gạ gẫm, chỉ đội trưởng là biết ngày nào Giản Phàm cũng đi bắn súng, nắng mưa chưa từng nghỉ:
“ Cược làm gì, anh thế nào chẳng thuả.”
“ Anh đem mình đặt cược đấy, thuả đem anh gán cho em, em dám thắng không?”
“ Sợ cái gì chứ? Anh cược cái gì thì em cũng dám thắng.” Dương Hồng Hạnh tràn trề tự tin:
Giản Phàm thuận nước đẩy thuyền:” Ok, vậy để cho công bằng, chúng ta đều lấy bản thân ra đặt cược, em thắng, anh là của em, em thuả, thì anh không khách khí nữa, em phải để mặc anh xử trí, dám không? Nếu không dám thì thôi, anh không bắn nữa, chỉ nhìn em chơi.”
“ Em thấy có mà anh sợ thuả mất mặt ấy. Được, không thành vấn đề, thuả rồi cấm giở quẻ.” Dương Hồng Hạnh hăng lên rồi, cong đang nghĩ đây là cơ hội tốt để áp chế Giản Phàm:
“ Ok, cược, anh liều mạng bồi mỹ nữ. Anh mà thuả thì cùng lắm em bắt anh làm đầu bếp, nếu chẳng may anh mà thắng rồi ... Chậc chậc ...” Giản Phàm cười gian, lời phía sau không nói hết, nhưng ẩn ý thì khỏi phải biểu đạt:
Dương Hồng Hạnh chẳng sợ, cái miệng Giản Phàm chỉ giỏi ba hoa, càng mạnh miệng càng yếu thế, hoàn toàn không thấy có chút uy hiếp nào.
Xe thẳng tiền tới trường cảnh sát tỉnh, Dương Hồng Hạnh đã nắm chắc phần thắng trong tắy, tính toán xem phải đưa ra yêu cầu gì cho Giản Phàm khốn khổ, không cho phép nói linh tinh chẳng? Hay là bắt im lặng một tháng tha hồ chết nghẹn ... Nghĩ tới bộ dạng đau khổ của Giản Phàm đã buồn cười.
Dè đâu vị bên cạnh còn tự tin hơn, nghĩ xấu xâ, nếu như đẩy cô lớp trưởng nghiêm túc đến cả mấy câu lưu manh cũng không chịu nổi vào góc tường rồi thoải mái phi lễ một phen, nhất định là rất có cảm giác thành tựu? Sân huấn luyện bắn là không gian khép kín, nơi đó chẳng ai nhìn thấy, thích sờ đâu thì sờ, sờ tới mức nào đây? Nếu không cô bé này sợ mất, phải cân nhắc ..
Cả hai đều bị mưu đồ của mình làm cười thầm không thôi, đều nghĩ thắng là cái chắc.