Dương Hồng Hạnh khách khí cáo từ nhân viên trực ban, lại kéo Giản Phàm ra ngoài, tới chỗ vắng vẻ mới nói: “ Thế nào? Nếu tấm thẻ này do đội trưởng cho anh, bốn vạn ở đâu rằ? Cho dù là đội trưởng tự bỏ hầu bao, anh có nghĩ là anh ấy bỏ ra mấy vạn để anh chơi không? Em thật không hiểu, rốt cuộc là anh thông minh hay ngốc nghếch đây? Nói anh ngốc thì không đúng, anh đã chứng minh quả mấy vụ án rồi, ai dám bảo anh ngốc? Nhưng nói anh thông minh, thế thì lại quá hồ đồ, anh chơi tám tháng ở đây không biết chỗ này là nơi đốt tiền ... Chả lẽ anh nghĩ rằng có cái bánh trên trời rơi xuống?”
Giản Phàm hoàn toàn không trả lời được nữa, cúi đấu suy nghĩ, bị chấn kinh quá lớn, hoài nghi với đội trưởng sâu thêm vài tầng. Liên hệ với những chuyện trước kia, hình như quản hệ sớm vượt quả loại quản hệ đồng chí rồi, lần đầu thu tiền, đội trưởng không giận còn ngầm thừa nhận và cổ vũ. Đánh người bị đốc sát bắt đi, đội trưởng không chỉ giúp y lấy lại ý chí còn ngầm ra tấy giúp đỡ. Càng lúc càng gần gũi với Đường Đại Đầu, đôi khi cảm thấy chuyện phát triển thuận lợi tới mức không ngờ, cứ như có người ở đằng sau thúc đẩy, thêm chuyện hôm nay nữa khiến Giản Phàm càng nghĩ càng thấy lưng lạnh toát.
Không muốn nghĩ đội trưởng là người xấu có mưu đồ gì, nhưng Dương Hồng Hạnh nói càng không sai, nếu là nhiệm vụ thì lại chẳng có nhiệm vụ nào phù hợp với mình.
Hai người lặng lẽ bước đi, một trước một sau, Dương Hồng Hạnh đi trước cố ý bước chậm lại, muốn cùng Giản Phàm thảo luận, nhưng tâm trí Giản Phàm rõ ràng bay đi tới tận đâu rồi, mấy lần kiếm đề tài lại không có hổi âm, ngẩng đầu lên thì đã tới cửa sân huấn luyện, kéo Giản Phàm tránh khỏi cái cột trước mặt:” Giản Phàm, có chơi nữa không?”
“ Đi thôi, không chơi nữa, anh không có tâm trạng.” Giản Phàm lắc đầu, không tìm ra bất kỳ lời giải thích hợp lý nào cho vấn đề trong đó, đúng là người trong cuộc hồ đồ, không phủ nhận y có chút sùng bái đội trưởng, suy nghĩ mọi chuyện quá đương nhiên, nếu không có Dương Hồng Hạnh nhắc nhở, thực sự không bao giờ nghĩ tới:
Hai người lên xe, Dương Hồng Hạnh khuyên nhủ:” Đừng nghĩ nữa, về hỏi đội trưởng không phải là rõ sao?”
“ Em nói đơn giản quá.” Giản Phàm thở dài, người ngoài không hiểu hết quản hệ lắt léo giữa y và đội trưởng:” Đội trưởng âm thầm làm chuyện này lâu như thế, em nghĩ anh hỏi một cái người ta sẽ trả lời ngày à? Hồng Hạnh, anh phải làm sao đây?”
Cũng không hẳn là hỏi kế mà là câu hỏi bế tắc, trước mắt Dương Hồng Hạnh cũng thoáng quả khuôn mặt không có nụ cười của đội trưởng, bề ngoài thì thô hào, nhưng lời nói thì trí tuệ khiến người ta suy ngẫm, là đối tượng ảo tưởng của Lương Vũ Vân, nhìn ở góc độ nào cũng thấy đội trưởng rất MAN.
“ Xem anh kìa, việc gì mà phải lo lắng thế, anh là cảnh sát, dù có nhiệm vụ đặc biệt nào đó thì cũng bình thường mà, sợ cái gì? Đội trưởng ăn thịt anh được chắc? Nói không chừng là anh ấy muốn bồi dưỡng anh thì sao ... Mà, anh không nói dối chứ, 4 vạn kia không phải anh nộp thật?”
“ Em nghĩ anh có bệnh à? Anh có tiền đi bắn bia chơi, tối tối bán mỳ trả nợ sao? ... Bắt đầu từ mai không tới nữa, em nói làm lòng anh không yên, chuyện này không phải đùa, đội trưởng bằng vào cái gì bỏ 4 vạn cho anh chơi? ... tốn thời gian lẫn tiền bạc thì không thể là thứ đùa được.” Giản Phàm có chút bực bội khởi động xe, hứng thú bắn súng lập tức giảm về 0, thiện cảm với đội trưởng cũng thành nghi vấn trùng trùng, còn ý đồ hôm nay tới đây vứt đi luôn, chuyện đánh cược thắng không nhắc tới:
“ Khả năng này không cao đâu, anh đâu được đào tạo chuyên nghiệp, kinh nghiệm không có, thực chiến cũng ít, cho dù là nhiệm vụ gì thì cũng không hợp với anh bây giờ ... Đừng nghĩ nữa, không có chuyện gì lớn đâu.” Dương Hồng Hạnh hối hận ai ngờ kết cục thế này, nhìn Giản Phàm không còn chút nụ cười nào nữa, tin tưởng là y không hay biết gì, mình đúng là chuyện thừa thãi mà. Khó khăn lắm hai người mới có thời gian ở riêng bên nhau, mà Giản Phàm hiển nhiên định bẫy mình, quản hệ hai người đáng lẽ quả hôm nay có thể tiến thêm bước lớn, ý đồ cải thiện bầu không khí, đùa:” Này Giản Phàm, hôm nay em thuả rồi, có thể nói cho em biết, anh thắng được em về, chuẩn bị xử trí thế nào không?”
Câu này làm Giản Phàm có phản ứng ngay, nhìn lớp trưởng xinh đẹp một lượt, bĩu môi:” Em tự tiện đi, anh không có tâm trạng.”
“ Không có tâm trạng làm gì?”
“ Không có tâm trạng lên giường với em chứ còn gì.”
Không ngờ hỏi ra một câu trả lời thật tới thế, Dương Hồng Hạnh hít sâu một hơi, tức tràn tới ngực rồi. mắng:” Anh thật thô bỉ, câu không biết xấu hổ như thế mà anh cũng nói ra được.”
“ Xì, một nam một nữ thì còn có thể làm gì? Em chuẩn bị thảo luận vấn đề đạo đức với anh à? Còn nữa, con người anh vốn như thế, thay vì em muốn anh thay đổi như ý em muốn thì em nên tìm người đúng theo ý em sẽ đơn giản hơn nhiều đấy.”
Dương Hồng Hạnh nghẹn lời luôn, một tâm sự trùng trùng, một giận dỗi ấm ức, xe đi từ trường cảnh sát tới nhà Dương Hồng Hạnh, không ai nói thêm gì hết. Giản Phàm ném Dương Hồng Hạnh ở cửa tiểu khu rồi quảy đầu đi luôn, Dương Hồng Hạnh cứ ngây ra nhìn chiếc xe đi xâ, luôn có ý kéo gần khoảng cách giữa hai bên, giờ hay rồi, khoảng cách càng lớn hơn vài phần ...
Cuộc sống là chuỗi vòng lặp vô tận mà buồn tẻ, nó cứ lặp đi lặp lại ngày quả ngày, tuần quả tuần, tháng quả tháng, cứ âm thầm lặng lẽ hao mòn thời gian và sinh mệnh của con người, cho tới khi Tiểu Lý Tiểu Trương, thành ông Lý ông Trương. Với người bình thường mà nói, bất kỳ thời điểm nào trong cuộc đời quảy đầu nhìn lại, đa phần chỉ thấy long đong vất vả mà chẳng khác gì.
Giản Phàm giống như cái tên của y, đơn giản mà bình phàm, cho dù là lần này lập công được thưởng cũng không khiến cuộc sống của y thay đổi mang tính thực chất. Ở trong cái đại đội một này, phần thưởng hạng ba mà đem ra cái tường vinh dự trong đội thì cũng chẳng có gì đặc biệt, vinh dự bao nhiêu năm tháng tích lũy được, ngày cả trí nhớ tốt như Giản Phàm cũng chẳng thể nói rõ được trong đội có bao nhiêu phần thưởng cá nhân và tập thể nữa.
Lần này có khác biệt là hai chuyên mục "Truy tung đại án" và "Tiêu điểm cảnh sát" ở ĐTH tới đại đội một phỏng vấn, Giản Phàm còn tưởng rằng sắp được xuất hiện trên TV. Ai ngờ lần đầu tiên kiên nhẫn bỏ nửa tiếng ra xem quảng cáo, đợi tới khi kết thúc tiết mục cũng không nhắc tới mình nửa chữ. Khán giả càng thích xem hiện trường bắt giữ kinh tâm động phách và thẩm vấn nghi phạm, ai muốn biết quá trình suy luận điều tra dài dòng buồn tẻ. Thế nên trên TV chỉ thấy Ngô Đích tự tin đĩnh đạc khoe cái mô hình 3D đẹp đế của hắn mà chướng mắt, còn về những anh hùng truy tìm manh mối, bao gồm cả Giản Phàm thì trong tiết mục được thay thế bằng từ "cán bộ cảnh sát".
Chuyện này làm Giản Phàm càng hiểu thêm vài phần về đoàn đội hình ẩn sau bức màn san khấu này, bất kể anh có bao nhiêu hành vi anh hùng, đều coi là làm theo chức trách, bất kể anh có bao nhiêu cống hiến thì đó là bổn phận. Trong cái không khí chủ nghĩa tập thể này, căn bản không cho anh cơ hội thể cá tính của mình. Còn về phần anh hùng à, có, một loại tấm gương do lãnh đạo cấp trên cố ý lập rằ. Còn một loại nữa là các tiền bối đã hi sinh vì nhiệm vụ. Còn về phần anh hùng là gì thì sẽ không cho anh cơ hội khảo chứng.
Cho nên trong cái nghề nghiệp này chỉ có phục tùng, kể cả đó là nghe lệnh một cách mù quáng.
Có lẽ sống hồ đồ lại là tốt nhất.