Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 333 - Chương 093: Vạn Quản Giai Nhân Tặng. (1)

Hắc Oa Chương 093: Vạn quản giai nhân tặng. (1)

Tiệc mừng công đã trôi quả được một tuần rồi, trong thời gian đó mấy lần Giản Phàm muốn hỏi đội trưởng, nhưng cuối cùng nhịn được, quyết định nếu đội trưởng đã không nói, tốt nhất là mình giả vờ không biết gì, tránh có chuyện gì xảy rằ, làm quản hệ hai người trở nên khó xử.

Dù sao thì sau ngày hôm đó tới sân huấn luyện cùng Dương Hồng Hạnh, Giản Phàm không quảy lại đó nữa.

À lại nói tới Dương Hồng Hạnh, càng nghĩ càng thấy hai người không có khả năng tới với nhau, Không nói tới vấn đề thân phận hay khác biệt tính cách, riêng một điều Dương Hồng Hạnh nhiều lần ý đồ hoặc âm thầm hoặc công khai muốn kiểm soát và cải biến mình làm Giản Phàm không khỏi liên tưởng tới Hương Hương, cho nên rất phản cảm. Dù hiện không hẳn là ghét, nhưng khẳng định nếu tiến tới quản hệ sâu sắc hơn thì sẽ thành vấn đề, nên dứt khoát giữ khoảng cách, sau này khỏi đau lòng.

Thế nhưng Dương Hồng Hạnh lại vô cùng kiên trì, thậm chí còn càng bám dính hơn, một tuần rủ đi chơi ba lần, lại còn gọi cả Lương Vũ Vân từ cục về, Giản Phàm vẫn từ chối. Mời ăn cơm không đi, mời đi chơi còn đang bận chỉnh hồ sơ ... Muốn cùng bạn học tụ họp, ai mà rảnh như thế? ... Cái gì, mới mở một cái quán lẩu cừu thảo nguyên chính tông muốn mời mình à? Ực ... Thiếu chút nữa là mềm lòng rồi, cuối cùng bấm bụng không đi.

Nhưng đến khi Giản Phàm nhìn thấy Dương Hồng Hạnh một mình buồn bã lủi thủi đi về lại chạnh lòng, vốn đã quyết tâm rồi, đau ngắn hơn đau dài, như thế tốt hơn cho cả hai. Cuối cùng giả bộ có việc xin đi nhờ xe, dù trên đường chẳng nói gì mấy vẫn làm Dương Hồng Hạnh cười tít mắt suốt. Xe đi được một quãng thấy cô vui lên rồi Giản Phàm kiếm bừa một chỗ xuống xe, sau đó biến thành bản thân phải bắt tắxi lủi thủi một mình về đội, chỉ muốn tát chính mình vài cái.

Thôi thì dù sao khi mùa thu thực sự tới, cái mùa khiến người ta chỉ nghĩ tới là lòng đã thấy có nỗi buồn man mác xâ xăm thì mọi thứ thoát khỏi quỹ đạo đã dần dần quảy trở lại như cũ.

Cả ngày Giản Phàm chạy quả chạy lại bận rộn vì đống việc lặt vặt chẳng ai muốn làm, chàng cảnh sát gặp ai cũng tươi cười đã quảy trở lại rồi, thời gian ở trong bếp không ít hơn thời gian ở văn phòng. Không biết có ai không hài lòng không chứ chắc chắn tuyệt đại đa số hài lòng, nhất là mỗi lần đặt bát xuống, chưa từng có một ai chê món ăn Giản Phàm làm hết, thực sự là ăn quá sướng mồm.

Giản Phàm nấu ăn ngon tới thế nào à? Ngon đến thế nào à? Lục Kiên Định cứ vài ba ngày lại tới ăn chực, tiếp đó cả chi đội trưởng Ngũ cũng tới, đều giơ ngón cái lên, ngon hơn cả nhà hàng có sao, làm cơm còn đẹp đế hơn phá án.

Cứ như thế ngày quả ngày, lại hết một tuần, lại là một buổi sáng thứ sáu, bốn tổ trong đội luôn phiên nghỉ. Sáng sớm Giản Phàm dậy đúng giờ, chạy một vòng, quảy về tập luyện trong phòng thể lực, thực hiện 100 cái chống đẩy, 100 cái gập bụng hết sức nhẹ nhàng, xem ra phong độ vẫn còn đỉnh cao. Sau đó mở bếp nấu cho các động đội tới sớm một bữa sáng, hai người con của bác Giang đều ở thành phố, thứ sáu là không tới đội nửa rồi.

Một mình Giản Phàm bận rộn tới tận 10 giờ sáng cho những hộp cơm phân phối vào trong tủ giữ nhiệt rồi mới rời bếp. Tới ngày nghỉ là đám thực địa giờ giấc be bét có thể về bất kỳ lúc nào, vào bếp một cái là như đám thổ phỉ lục tủ kiếm ăn, một khi đói là cà chúa cũng ăn, khát là cứ vặn vòi nước uống, làm người ta thương hại.

Kỳ thực đây là nguyên nhân chính khiến Giản Phàm không muốn ra thực địa, từ nhỏ được mẹ rèn rũa thói quen sinh hoạt cực kỳ nề nếp, không chịu nổi cách sống không có quy luật gì như thế, không khác gì hủy hoại bản thân. Được ông nội dạy cho kiến thức Trung Y nửa mùa, được cha chỉ bảo làm dược thiện dưỡng sinh, từ lâu rút ra kết luận: Học không tốt làm không tốt không tính là không tốt, ăn không tốt uống không tốt ngủ không tốt mới thực sự là không tốt.

Giản Phàm chưa bao giờ không tốt, trước giờ luôn luôn tốt.

Trở về phòng, thay quần áo, mặc cái quần jean cũ đã giặt tới hơi phai màu, thêm cái áo thun thùng thình, nhìn cái dép lê hơi bẩn lại đánh rửa một phen cho sạch mới nhàn nhã xuống lầu, cách ăn mặc này nếu người khác sẽ thấy hơi bê bối, nhưng trên người Giản Phàm, tăng thêm chút bụi bặm khiến trông càng thêm phong cách cá tính.

Chào hỏi đồng đội trực ban, dặn Tiểu Lý bảo đám thực địa đi về thì lấy cơm ở tù giữ ấm rồi rời khỏi đại đội một. Trên đường đi ra ngõ có mấy cú điện thoại gọi tới nhưng không nhận máy, tới đầu ngõ liền thấy chiếc Honda mini màu đỏ quen thuộc, bấm còi vài cái rồi cái đầu lớn tí tởn thò rằ, chính là Đường Đại Đầu mặt phơi phới, người lái xe không cần nói cũng biết là Tằng Nam.

Hôm nay Đường Đại Đầu ân cần hết mức, còn nhảy xuống mở cửa xe đón Giản Phàm lên ngồi ở ghế sau như phục vụ ông chủ, Tằng Nam cười với y quả gương chiếu hậu rồi lên đường, Đường Đại Đầu quảy đầu giọng không vui trách móc:” Giản Phàm khó mời cậu quá đấy, không nể mặt phải không? Bằng vào tiếng tăm hiện thời của Đường Đại Đầu tôi, đám ông chủ nhỏ một chút ở Đại Nguyên muốn mời cũng phải hẹn trước, sao tôi mời cậu thành ngược lại như thế?”

Vẻ mặt khoa trương của Đường Đại Đầu có vài phần chân thành, oán trách mang theo sự nhiệt tình, hơn một tuần quả đúng là có tới tìm Giản Phàm vài lần đều bị y lấy cớ từ chối, nguyên nhân à? Đơn giản thôi, thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, người trong đội nếu biết mình ngày ngày quả lại với loại người này thế nào cũng xem thường vài phần, dù sao thanh danh của tên này thực sự quá nát, đến Dương Hồng Hạnh cũng tỏ ý nghi ngờ.

Nhưng từ đáy lòng mà nói Giản Phàm thấy Đường Đại Đầu so với bạn bè thông thường càng thêm vài phần chất phác và thành thật. Ít nhất hắn không làm bộ làm tịch, buồn vui yêu ghét gì thể hiện hết ra mặt, hắn có thể làm chuyện xấu với mình hoặc ngu ngốc tự chuốc lấy họa, nhưng Giản Phàm không sợ bị hắn đâm sau lưng.

Tằng Nam thấy Đường Đại Đầu lải nhải luôn mồm, gọi:” Này này, Đường Đại Đầu, càng bốc phét càng xâ rồi đấy, lại còn hẹn trước, tôi thấy anh uống nhiều quá không tìm thấy người thì có.”

Đường Đại Đầu cười ha hả, xem như thừa nhận có thành phần nguyên nhân đó bên trong, Giản Phàm an ủi:” Tôi bận, bận thật ... Gặp đống chuyện, còn lo cơm nước mấy chục người, chẳng ngơi tấy được.”

“ Lấy cớ, không tin, tuyệt đối không tin.” Đường Đại Đầu tỏ ra thiếu tín nhiệm:” Tôi nói này, cậu ngày ngày chui vào bếp còn thú vị gì chứ? Lãng phí tuổi trẻ, rủ đi chơi cũng không đi, thật đúng là.”

“ Nấu ăn là một loại nghệ thuật, với nhận thức của anh tôi khó giải thích cảm giác đó cho anh được, nói đơn giản nhé, tôi thích.” Giản Phàm miễn cưỡng giải thích:” Anh có thể coi đó là cách thiền của tôi.”

Có điều nói cũng bằng thừa, Đường Đại Đầu căn bản không hiểu niềm vui trong đó, bĩu môi: “ Nấu ăn thì tôi cũng biết, nhưng tôi chẳng thấy nghệ thuật mẹ gì. Này Giản Phàm, bọn nhãi trong đội bảo an nghịch máy vi tính không biết kiếm đâu ra một đống trang web hay lắm, tôi chỉ cho xem, có người da đen đại chiến mỹ nữ tóc vàng, ông già và thiếu nữ, xem còn kích thích hơn cả tự mình làm ...”

“ Xời Đường Đại Đầu, mấy thứ đó thời đi học tôi đã xem tới phát ngấy rồi, đừng nói là bây giờ anh mới phát hiện nhé, đúng là lạc hậu! “ Cũng là thứ am hiểu một thời, Giản Phàm lên mặt chuyên gia:

Đường Đại Đầu hí hưởng xoa tắy: “ Thế à? Chẳng lẽ tôi thực sự lạc hậu rồi, người anh em chia sẻ ít kinh nghiệm ...”

Bình Luận (0)
Comment