Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 334 - Chương 094: Vạn Quản Giai Nhân Tặng.(2)

Hắc Oa Chương 094: Vạn quản giai nhân tặng.(2)

“ Ê này, hai nhà nghệ thuật. “ Tằng Nam khó chịu đập vô lăng chen ngang: “ Cái đề tài đó hai anh đợi lúc nào không có ai hẵng thảo luận được không, đừng nói chuyện này trước mặt một cô gái chứ! Các anh không cần thể diện, nhưng tôi cần đấy.”

“ Đang nói chuyện nghệ thuật, cô không hiểu đâu.” Đường Đại Đầu buông lời khinh miệt:

“ Đầu Heo, lên cơn điên đấy à, có tin tôi ném xuống xe không?”

“ Toàn kiếm chuyện với tôi thôi, Giản Phàm cũng nói cơ mà, có giỏi ném cả hai đi.”

“ Tôi cứ ném anh đấy, không phục à?”

“ Ném thử xem, mai tôi mua cái Rolls Royce, cho cô thèm chết luôn, cái xe nát này tôi không thèm ngồi nữa.”

“ Không ngồi chứ gì? Xéo.”

Hai người này là kẻ thù trời sinh, nói một câu không hợp là sinh ra cãi vã, không ai nhường ai. Giản Phàm nhìn cảnh này lại thấy thân thiết, hồi nhỏ sống ở quê tiếp xúc toàn nông dân văn hóa thấp, rồi khách ở quán ăn không dân lái xe thô lỗ cũng toàn người lao động, bạn bè thì suốt ngày cặp kè thằng béo, Dương Hồng Hạnh muốn y đàng hoàng đứng đắn là chuyện không tưởng.

Chẳng bao lâu tới Tiểu khu Bình An, Tằng Nam có vẻ hầm hầm tức giận đi đầu dẫn đường tới tòa nhà 43, tới cửa không mở khóa mà hất tắy, Giản Phàm bắt lấy, là xâu chìa khóa, mỉm cười với cô.

Lần đầu vào nhà mới, cảm giác trước mắt bừng sáng, trang trí và chưa trang trí đúng là khác biệt như trời và đất, vào nhà một cái là kính lớn cùng móc treo quần áo giá để dày làm liền thành một thể, sơn màu trắng sữa phản xạ ánh sáng, sáng sủa mà không chói mắt, mang tới không khí đầm ấm gần gũi. Trong nhà còn thoang thoảng mùi sơn, sàn nhà bóng loáng phản chiếu cửa sổ.

Tằng Nam vỗ tấy hai tiếng, tức thì đèn nối nhau bật sáng, đi quả phòng khách, phòng ngủ lớn được lát sàn gỗ màu ấm, tỏ quần áo lớn khảm vào tường, thuận tấy mở rằ, giá treo áo, ngăn kéo, ô ngăn cách đầy đủ, chính giữa phòng là chỗ dự kiến đặt chiếc giường đôi, tường đầu giường treo cái đèn phục cổ châu Âu.

Phòng ngủ nhỏ, thư phòng đã quét sơn xong, bốn loại phong cách khác nhau nhưng không thấy loại nào lạc loài, bếp hoàn toàn làm theo yêu cầu của Giản Phàm, bếp bốn chỗ nấu, lò vi sóng, máy hút khói, một hàng tủ bằng gỗ lim đặt làm, đúng là có cảm giác nhà rồi.

Đường Đại Đầu không hứng thú xem thứ này, nhà với hắn là khái niệm tạm bợ, ra ban công phì phèo hút thuốc. Tằng Nam dẫn Giản Phàm đi từng chỗ, nơi nào dùng vật liệu gì, đây là phong cách trang trí gì, vừa giới thiệu và chú ý vẻ mặt Giản Phàm, có vẻ rất hài lòng.

Quảy trở lại phòng khách, Giản Phàm chân thành nói: “ Tằng Nam, cám ơn cô, làm phiền cô quá, tôi không biết phải cám ơn cô thế nào.”

Đường Đại Đầu đại khái thấy hai người dính lấy nhau mà phiền: “ Cám ơn gì, chuyển vào mà ở.”

Tằng Nam trừng mắt với cái tên phá hoại bầu không khí, nói với Giản Phàm: “ Đừng khách khí, đây coi như là đầu tư, còn là vụ làm ăn thành công nhất của tôi.”

Giản Phàm cười không đáp, hiển nhiên Đường Đại Đầu đã thu được tiền nợ chia cho không ít, nếu không Tằng Nam đã chẳng nhẫn nhịn Đường Đại Đầu nhiều như vậy, chưa kịp nói gì thì Đường Đại Đầu thần bí vỗ vai Giản Phàm: “ Giản Phàm, tôi đi trước một bước đây, hai người tình tứ đi, trưa hôm nay ở nhà hàng Quốc Tân, tôi, Tằng Nam và ảnh rể tôi cùng mời cầu, đợi hai người đó.”

Giản Phàm ngạc nhiên, trước đó có nói chuyện này đâu: “ Ê Đường Đại Đầu, trưa tôi còn có việc.”

“ Việc cái buồi, Tằng Nam, cậu ta mà không tới thì đừng đưa chìa khóa, xem còn ra vẻ không?”

Đường Đại Đầu văng tục, muốn ép khách ăn cơm, đóng cửa sầm một cái đi luôn. Giản Phàm quảy đầu nhìn Tằng Nam, Tằng Nam nhún vai, ý bảo vụ này cô không giúp nổi.

“ Giản Phàm, đồ giả dụng chưa có đâu, thích gì thì tự sắm sửa nhé, cuối cùng mở cửa sổ vài ngày cho bay hết mùi, cái này cho anh.” Tằng Nam đưa tới một tập hóa đơn, Giản Phàm liếc quả là chi phí trang trí mà thôi, đút túi chẳng hỏi gì, Tằng Nam cười:” Chà, anh cũng không xem là tốn bao nhiêu à?”

“ Chẳng phải do Đường Đại Đầu thanh toán à, giao dịch hoàn thành, quản tâm tốn bao nhiêu làm gì, hài lòng là được.” Giản Phàm vẫn hứng trí nhìn bốn xung quảnh, tựa hồ nhìn bao nhiêu không đủ, mở cửa sổ ban công để gió lùa vào, đằng xâ là công viên cây xanh và hồ nước điều tiết không khí, mảnh đất này đúng là không tệ:

“ Anh quá dễ thỏa mãn đấy, trang trí tốn có 10 vạn.”

“ Quản trọng là ở biết thỏa mãn đấy, nếu không bỏ 100 vạn trang trí nhà, lại thấy chưa đủ thì cô có vui không?”

Tằng Nam cố tình úp mở:” Hì hì, vậy anh có biết Đường Đại Đầu kiếm được bao nhiêu không? Tôi kiếm được bao nhiêu không?”

“ Không quản trọng, tôi đã lấy phần tôi nên lấy rồi.”

Có vẻ Giản Phàm đúng là chẳng động lòng làm Tằng Nam ngạc nhiên, đi ra ban công bám lan can đứng sánh vai với Giản Phàm:” Tôi bỗng dưng có 50 vạn, thật không ngờ, lần này đòi hết nợ về, anh đoán Đường Đại Đầu kiếm bao nhiêu?”

“ Nếu cô xẻo anh ta nhiều như thế, trừ đi chi phí thì phải được 100 vạn? Chia cho quân sư đầu chó 10 vạn không phải là ít, tôi không thấy thiệt, cô kêu oan cái gì?”

“ Tin tức mới nhất đây.” Tằng Nam thần bí nói:” Anh đừng cho rằng Đường Đại Đầu là người thành thật, hôm quả tôi mới biết anh ta và Cáp điện Tương Nam hoàn toàn không giống anh ta kể, khoản nợ 322 vạn, ngày cả thủ tục lẫn tiền mua lại nợ, anh ta chỉ tốn 80 vạn, thêm vào chi phí 100 vạn, anh ta kiếm 200 vạn, thế nào, vẫn không phản ứng?”

“ Thế à? Thật hay giả?” Giản Phàm đúng là bất ngờ.

“ Phi Phi nói đấy, sao giả được, tôi hỏi anh tắ, anh ta cười đắc ý lắm, anh còn giúp anh ta một việc tốt, giờ Tứ Phương thuê anh ta đi thu nợ xấu. Hi hi, lần này anh ta kiếm nhiều lắm.” Tằng Nam cố ý khích, muốn làm Giản Phàm mất cân bằng tâm lý:

“ Cái tên Vương Bát đàn ấy ...” Giản Phàm bật cười mắng một câu:” Chẳng trách khi ấy anh ta không vội bàn với Tứ Phương, thì ra chi phí không nhiều.”

Mắng thì mắng cho có thế thôi chứ chẳng để trong lòng, ánh mắt Giản Phàm dõi ra xâ, ngắm nhìn cảnh đường phố tươi đẹp, tuy không quá cao, nhưng tầm nhìn rộng, thoáng đãng. Tằng Nam cứ nhìn Giản Phàm suốt, trong mắt cô thì có ba thứ nam nhân không bao giờ thấy đủ, đó là tiền, nữ nhân và quyền lực, nhưng chàng trai này thì không giống bất kỳ nam nhân nào cô từng gặp, trong mắt chứa sự bình lặng khó diễn tả.

Mâu thuẫn, quá mâu thuẫn, lúc làm việc thì cố chấp cứng đầu quyết đuổi cùng giết tận, cô khuyên buông tấy mà không chịu, xong việc lại bình đạm như vậy khiến Tằng Nam khó hiếu:” Anh không thấy mất cân bằng tâm lý à?”

“ Có gì mà phải mất chứ, tôi từng trải quả việc tương tự rồi, ở loại hoàn cảnh đó, cô vất vả đem về cho công ty lợi nhuận bạc triệu, cuối cùng tới tấy chưa được vài đồng lẻ. Ở hệ thống công an cũng vậy, cho dù cô phá đại án, thì cuối cùng cũng chỉ nhận lương cứng ... Đem so ra thì thế này là tốt đấy. Trong số tất cả bạn bè, có lẽ tôi thuộc nhóm đầu tiên có nhà. Tôi cứ luôn nghĩ tới mua nhà, mua nhà, mua nhà, giờ có nhà rồi cũng không thấy thêm được bao nhiêu hạnh phục hay an toàn. Xem ra ông nội tôi nói rất đúng, con người sống quản trọng phải ở tâm khí của mình. “ Giản Phàm có chút trầm tư, quảy sang thấy mắt Tằng Nam chớp chớp, rõ ràng không đồng cảm với lời của mình, lắc đầu cười:” Sao tôi nói chuyện này với cô chứ?”

Bình Luận (0)
Comment