“ Thật không vậy, thế thì anh coi tiền như bùn đất rồi. “ Tằng Nam tựa hồ tự lẩm bẩm: “ Đường Đại Đầu tuy gian một chút, nhưng mà nghĩa khí lắm, chuẩn bị cho anh 50 vạn cơ, trừ tiền trang trí thì còn 40 vạn tiền mặt. Tôi đã thu thay anh rồi, nếu anh không lấy thì tôi được lợi , tôi muốn đổi xe, mua vài cái túi LV, nếu chưa tiêu hết thì nên mua cái gì nữa bây giờ nhỉ, tư vấn giúp tôi đi.”
“ Khỏi cần thử tôi, với hiểu biết của tôi về cô, nếu cô không đưa tiền được thì sẽ trả lại Đường Đại Đầu. Với hiểu biết của tôi về Đường Đại Đầu, tôi không nhận, hắn sẽ tìm đủ mọi cách làm tôi nhận. Còn nếu nói ý muốn của cả hai là mong tôi nhận mà chẳng được, đúng không?” Giản Phàm nhìn thấu ý đồ của Tằng Nam:
Tằng Nam bị nói chúng tim đen liền cười khanh khách, không giấu nữa, điệu đà dùng hai ngón tấy nhón một thẻ ngân hàng:” Vậy anh có nhận không? Thanh danh của Đường Đại Đầu chẳng ra sao, thanh danh Thịnh Đường chẳng tốt đẹp, còn tôi, dính líu vào đó thì bị coi là cùng một giuộc, anh dám nhận không?”
Giản Phàm nhận lấy thẻ lật xem, là thẻ mới làm.
“ thể do tôi làm đấy, dùng tên tôi, trừ tôi ra thì không ai biết, mật mã trên thẻ nếu tôi không nói cũng không ai biết. Đừng khách khí, đó là thứ anh đáng có.”
Giản Phàm nhìn đôi mắt đầy mị hoặc kia, dưới ánh mặt trời sáng vô cùng, mái tóc quăn tùy ý buông bên vai, nụ cười giống như luôn đang ám thị gì đó với nam nhân, so với Dương Hồng Hạnh cứ hơi chút là trừng mắt lên quát mắng thì càng khiến người ta động lòng. Y mỉm cười đút thẻ vào túi, thoải mái giống như trước kia nhận của cô thẻ mua sắm 2000 đồng, chỉ nói một câu đơn giản:” Cám ơn.”
Động tác tự nhiên ấy làm Tằng Nam cười tới mắt cong vút:” Hì hì, không sợ phiền toàn sau này sao?”
“ Dù sao cũng nhận rồi, mười vạn hay năm mươi vạn thì khác gì nhau? Thu nợ vốn không phải là tội gì to tát, huống hồ tôi chỉ đưa chủ ý, cùng lắm là cởi bộ cảnh phục này, tới lúc đó tôi còn có đường lui. “ Giản Phàm tự có suy tính của mình:
Đây mới là mục đích chính, Đường Đại Đầu đi trước một bước là cố ý.
Trò chuyện thêm một lúc hai người cùng rời nhà, nhà chưa có bàn có ghế, Giản Phàm chú ý ngày cả cửa chống trộm cũng mới lắm, không khỏi tán thưởng sự chu đáo của Tằng Nam.
Tằng Nam tự nhiên như đôi tình lữ khoác vai Giản Phàm:” Buổi trưa nay là do Lý Uy chuyên môn mời anh đấy, có đi không?”
“ Đi chứ, nhà hàng Quốc Tân đứng đầu tỉnh thành mà, phải thứ cho biết.” Giản Phàm quảy sang bảo Tằng Nam cao hứng nhún nhảy bước đi:” Tằng Nam, đừng thân mật thế được không? Người ta nhìn thấy sẽ hiểu làm.”
“ Tôi thích thế, ai quản được.” Tằng Nam ôm càng chặt, còn làm bộ dựa đầu vào vai y:
“ Lần trước anh nói là không thích tôi, ai nói Thịnh Đường không thiếu soái cả nhỉ? Lại còn có kỹ năng hơn tôi.” Giản Phàm khơi lại chuyện cũ trêu chọc:
“ Nữ nhân đều dễ thay đổi, anh chưa biết à?”
Nói thế thì chịu rồi, Giản Phàm cười cũng không chối từ, cùng Tằng Nam lên xe, xem giờ rồi liên hệ với Đường Đại Đầu, đi tới nhà hàng Quốc Tân, chuyện ngày hôm nay đều ở trong dự liệu, chỉ có Lý Uy ra mặt là bất ngờ, vị đội trưởng đội một truyền kỳ này, giờ lại là Lý Thần Tài, rốt cuộc hạ mình mời khách là ý gì?
Nằm ở phía tây nam cách thành phố Đại Nguyên 20 km, gần với địa điểm du lịch nổi tiếng từ đường nhà họ Tấn, thấp thoáng giữa rừng núi xanh mướt chính là Quốc Tân Quán mà người Đại Nguyên đều gọi là nhà hàng Quốc Tân. Quốc Tân là Quốc Tân Quán (nhà khách quốc gia) duy nhất ở tỉnh, bao gồm mười một tòa biệt thự với phong cách khác nhau, độc đáo mà không mất sự trang trọng cổ kính, cao nhã mà vẫn hào hoa. Đứng ở bên cửa sổ nhà ăn kiểu Trung nhìn thấy hồ Cửu Long lăn tăn sóng bạc trong nhà khách, đằng xâ là núi Huyền Úng phong cảnh mỹ lệ, giả sơn suối phun, đình đài lầu các cùng hoa cỏ hòa thành một thể, cảnh theo bước chân, tình thú thiên nhiên, là địa điểm ưa thích số một của người thành phố.
“ ... 50 năm quả, nơi này chiêu đãi hơn một trăm vị lãnh đạo đảng và quốc giả cùng với cả nguyên thủ nước ngoài. Trong tỉnh ta được tán tụng là ‘Điếu Ngư Đài’ và ‘Biệt thự hoa viên’, vẻ đẹp tự nhiên và vẻ đẹp kiến trúc, sự cổ điển hòa trộn với hiện đại, nhân văn và cảnh quản hài hòa thông nhất, cái chất trí thức, cái tình sơn thủy, cái ý thi họa, cái đẹp nghệ thuật, thư thái mà nhàn nhã. Đây chính là nơi thanh tân cao nhã, siêu phàm thoát tục, Tiểu Phàm, thấy thế nào?
Ngồi vị chỉ chính giữa là Lý Uy, đẩy chén đĩa, trải khăn ăn, nhấp một ngụm Trúc diệp thanh, giới thiệu cho Giản Phàm lịch sử Nhà hàng Quốc Tân. Từng lời ăn tiếng nói tới cử chỉ cho thấy là người chú trọng hoàn mỹ và chi tiết, áo sơ mi trắng muốt, cổ áo cầu vai chỉnh tề, trời còn khá nóng mà không sắn tấy áo lên, cài cúc đàng hoàng, nói chuyện thong thả, đừng nói cảnh sắc, bản thân con người Lý Uy cũng cực kỳ có sức hút.
Có điều lúc này trong đầu Giản Phàm chỉ có một cảm giác, oa, chắc chắn là đắt chết người, không đánh già mà chỉ cười thật thà:” Giám đốc Lý, mấy thứ quá cao nhã, tôi thực sự không hiểu.”
Cho dù có không hiểu thứ cao nhã thì một thứ mà ai cũng thấy là ảnh chụp chung của lãnh đạo quốc giả với nhân viên nhà khách, mọi người tự nhiên quây quần xung quảnh, vừa thể hiện được sự thân dân của lãnh đạo vừa thể hiện sự độc đáo khác biệt của nơi này. Còn về phần danh nhân để lại chữ lưu niệm càng nhiều, nghe Tằng Nam kể, lãnh đạo cấp tỉnh còn chưa có tư cách để lại bút tích.
Đúng rồi, Tằng Nam lúc này đang nhỏ nhẹ nếm thử món ăn, thi thoảng tình tứ liếc mắt nhìn Giản Phàm, không biết do trời nóng hay là xấu hổ, hai gò má đỏ bừng bừng vô cùng đáng yêu. Còn về Đường Đại Đầu ngồi bên trái thì ghét nhất mấy thứ rườm rằ, cứ cắm đầu ăn tới miệng bóng nhẫy, chẳng thèm nói gì.
Ánh mắt Lý Uy đánh giá Giản Phàm, lại trìu mến yêu thương nhìn Tằng Nam, giống như đang nhìn đôi nam nữ trẻ đều có tình cảm với đối phương, muốn gần gữi lại ngại ngùng giữ ý vậy. Trên bàn ăn hai người khách khí với nhau, xem ra Tằng Nam thực sự để ý tới chàng cảnh sát này, không khác gì người trẻ tuổi vừa rơi vào lưới tình, làm ông ta vui vẻ.
“ Tiểu Phàm, tôi nghe nói cậu là người sành ăn, nơi này được xưng là tụ hội tinh hoa của bốn hệ phái món ăn lớn Việt, Xuyên, Hoài, Tấn, cậu thấy sao? Có hài lòng không?” Lý Uy hôm nay rất nhiệt tình khách khí:
Giản Phàm cười gật đầu: “ Hài lòng ạ, giám đốc Lý đừng khách khí.”
“ Nói dối, nghe là biết lời khách khí không thật. “ Lý Uy cười mắng một câu, chuyển chủ đề tới Tằng Nam: “ Có đúng không Nam Nam, chỉ mấy tháng không gặp thôi mà Tiểu Phàm càng ngày càng khéo đưa đẩy rồi, cháu không phát hiện ra à?”
“ Đúng thế ạ, ngày càng gian như quỷ. “ Tằng Nam sóng mắt đong đưa mang theo muôn vàn phong tình, ẩn chứa vô vàn thông tin:
“ Anh rể nói đúng đấy, Giản Phàm giỏi nhất cái này. “ Đường Đại Đầu không mời mà tới: “ Dù là món ăn ngon tới mấy thì cậu ta cũng bới ra được vấn đề.”
Ba người giống như liên kết với nhau công kính Giản Phàm, rất không hài lòng với thái độ ít nói giữ kẽ của y hôm nay, Giản Phàm cười trừ: “ Giám đốc Lý, đây là Quốc Tân Quán duy nhất trong tỉnh, nếu nói theo thời xưa thì đây chính là hành cung hoàng giả rồi, ở nơi này dù chỉ uống một ngụm nước lọc thôi cũng hài lòng. Không phải vừa rồi anh đã nói rồi sao? Nơi này dùng hòa văn hóa dân tộc Trung Quốc văn hóa phương Tây và văn hóa tắm Tấn, siêu phàm thoát tục thanh tân cao nhã. Loại nhà hàng này không chỉ chú trọng ẩm thực, mà còn văn hóa, hoàn cảnh, trang trí, phục vụ, chẳng lẽ anh ép tôi phải bới móc người tắ?”