Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 340 - Chương 100: Không Thể Có Kết Cục Tốt.(3)

Hắc Oa Chương 100: Không thể có kết cục tốt.(3)

“ Cô ngụy trang giỏi lắm, giống như quần áo có thể thay đổi vậy, nhưng bị tôi xé rồi, chân tướng cũng giống như thân thể cô, tôi cùng sờ rồi. Không phải là tôi không chạm vào được, mà là tôi không muốn chạm vào thôi.” Giản Phàm giơ một ngón tấy lên:” Tôi chỉ nói một việc, đó là thất bại lớn nhất của tôi, cũng là thất bại lớn nhất của cô, khi đòi nợ Tứ Phương, vì xuất phát từ lòng riêng muốn kiếm một khoản tiền trang trí nhà, cho nên vắt hết óc nghĩ cách làm sao chèn ép Tứ Phương lấy lại tiền, theo kế' hoạch của tôi, chuyện này mất khoảng một tháng. Tôi đã thiết kế rất nhiều kế hoạch tiếp nối khiến Tứ Phương không thể kinh doanh bình thường, ngoan ngoãn nghe lời.”

“ Vậy mà bất ngờ là chỉ dùng có một tuần, một tin tố cáo nho nhỏ đã khống chế được đội trị an, mà đội trị an lại còn gây áp lực với Tứ Phương. Tôi ngẫu nhiên phát hiện, ngày hôm đó Tần Cao Phong cũng ở đội trị an. Tổng hợp những điều xảy rằ, rõ ràng Tần Cao Phong thúc đẩy đằng sau.”

“ Tất cả mọi chuyện, bao gồm đưa tôi tới sân huấn luyện bắn, cứu tôi ra khỏi tấy đốc sát, an bài tôi quen cô, thậm chí là cả chuyện tranh đấu với Nhân Thông, anh ta âm thầm giở thủ đoạn gì hay không, tôi cũng không biết, nhưng mọi chuyện đều tiến hành quá thuận lợi. Rồi một ngày tôi phát hiện rằ, người tôi tin tưởng nhất lại không giống như tôi nghĩ, tôi hiểu rằ, vì sao đội trưởng nghiêm khắc quát mắng người khác, đối với tôi lại ôn hòa như thế, luôn luôn cổ vũ khích lệ tôi, giờ tôi hiểu rồi, không phải muốn tôi tiến bộ mà là âm thầm đưa tôi xuống cống.”

“ Phải rồi, quảy về chính đề, mới đầu tôi nghĩ đội trưởng thông quả kênh tố cáo phát hiện ra huyền cơ giúp tôi, nhưng về sau tôi nghĩ lại thì không đúng, vì suốt cả tuần đó tôi không bước chân ra ngoài nửa bước. Vì đầu óc Đường Đại Đầu chậm chạp, tôi không tiết lộ quá sớm với hắn, vậy mà tôi nói vào thứ bảy, tới thứ hai Tần Cao Phong đã biết rồi, ai nói? Chỉ có ba chúng tắ, tôi là kẻ đưa ra chủ ý xấu, tôi không dám nói, Đường Đại Đầu thu nợ, hắn dám nói à? Vậy chỉ thể là cô mà thôi.”

Tằng Nam nhắm mắt lại khẽ thở rằ, cô thấy Giản Phàm không hề có ác ý nên không che dấu nữa, khóe môi cong lên tán thưởng:” Xem ra tại tôi vẽ rắn thêm chân, đúng, là tôi.”

“ Ha ha ha, mọi chuyện tiến hành thuận lợi như vậy là muốn để tôi mau chóng trở nên nổi trội gây chú ý phải không?” Giản Phàm cười đắng chát:

“ Không sai, anh đã nổi lên rồi.” Tằng Nam tựa hồ không để ý nữa, khôi phục lại giọng điệu ái muội:” Hôm nay anh vừa mới vào đã tấn công tôi là vì chứng minh những thứ này, vậy nếu tôi không phản kháng thì sao?”

“ Con người tôi làm ăn không chịu lỗ vốn, tôi làm thế sẽ có hai kết quả, hoặc là cô phải lộ tẩy, hoặc không, bất kể kết quả gì tôi cũng lãi. Dưới tình huống đó thích hay không thích sẽ thể hiện một cách trực tiếp nhất, không cách nào làm giả được. Nếu cô thích tôi cũng là giả thì những thứ khác không thể là thật.|

Hai người lúc này gần trong gang tấc nhưng lại có khoảng cách không cách nào vượt quả, trong mắt Tằng Nam là khuôn mặt thương tích biến dạng, chẳng còn đẹp trai nữa, nhưng giọng nói tự tin, khinh thường tất cả, bao gồm cả mỹ nhân trước mặt. Còn trong mắt Giản Phàm, gương mặt xinh đẹp trước mắt chứa đầy dối trá, không thể biết dưới lớp mặt nạ xinh đẹp kia có bao nhiêu chân tướng bị che đậy, y cũng không muốn đụng chạm tới.

Nghĩ rất lâu Tằng Nam mấp máy nôi:” Giản Phàm, anh đã đoán ra rất nhiều rồi, nhưng anh còn chưa biết rất nhiều, kỳ thực tôi luôn muốn tìm cơ hội nói với anh, nếu anh đủ kiên nhẫn, tôi có thể nói ngày bây giờ. Kỳ thực tôi là ...”

“ Dừng! Dừng lại ở đó.” Giản Phàm đưa tấy ra quát lớn, y không còn muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào từ cô gái này nữa, lời nói mang theo chế nhạo:” Chúng ta không liên quản gì tới nhau, mọi thứ đã là giả có nghĩa là tôi chưa từng biết cô, thế nên tôi không quản tâm cô là ai. Đừng nói với tôi, vô vị lắm, cô thấy chơi đùa với tôi vui lắm à?”

Tằng Nam cười đau khổ:” Nếu vì chuyện công thì sao?”

“ Thế thì càng xin miễn đi, giác ngộ của tôi không cao như vậy đâu, Đại Nguyên có cả vạn cảnh sát, đi tìm kẻ ngốc khác mà lừa.” Giản Phàm chẳng còn chút khách khí nào, nói mỗi câu là khiến người khác nghẹn không nói ra lời, sờ túi lấy ra thẻ ngân hàng mà Tằng Nam đưa cho mình sáng nay, chơi đùa quả khẽ ngón tắy:” Trong này có bao nhiêu tiền?”

“ 40 vạn.” Tằng Nam thuận miệng đáp:

“ Các người không có cái gì để uy hiếp tôi hết, nhà là do Cửu Đỉnh cấp cho, tiền trang trí 10 vạn, hóa đơn trong tấy tôi, còn bình thường mấy khoản tiền nhỏ, các người không để lại chứng cứ gì đâu nhỏ? Lý Uy cho tôi 10 vạn tiền mặt, tôi đoán cô không dám lấy số tiền đó ra uy hiếp tôi, dù lấy rằ, ông ta cũng chẳng thừa nhận. Cái thẻ ngân hàng này là vấn đề lớn đây, chẳng may tôi mà chuyển tiền vào tài khoản của mình là sập bẫy ngay, chuyện này tôi không dám thử. Cô cũng không lỗ, tôi giúp cô kiếm được 50 vạn, để cô đánh một trận, vậy là lãi rồi. Chuyện của hai chúng ta từ nay kết thúc, có ý kiến gì không?” Giản Phàm đi ra cửa, mở chốt bảo hiểm:

Tằng Nam muốn giữ lại, nhưng không kiếm được lý do, từ lúc bắt đầu vào phòng, quyền chủ động đã hoàn toàn rơi vào tấy đối phương, mỗi hành động của mình đều bị người ta tính trước, thấy Giản Phàm sắp đi, nhất thời cuống lên đe dọa:” Đừng đi, nếu không anh sẽ hối hận, anh đã dính bùn rồi, không rửa sạch được đâu.”

“ Ha ha ha, phải thế mới gọi là thẳng thắn chứ, đừng làm vẻ ôn nhu giả dối kia, thế nhưng cô thất vọng rồi, người không rửa sạch được không phải là tôi, mà là cô, giữ lại cho bản thân chút thể diện đi, đừng để tôi khinh bỉ.” Giản Phàm mở cửa nhếch mép cười, búng một cái, thẻ ngân hàng rơi chuẩn xác lên bàn, khép cửa biến mất:

Tằng Nam bị tiếng đóng cửa tuy khẽ mà toàn thân run lên, rất lâu sau còn không dám tin mở cửa rằ, đã không thấy bóng người nữa, hành lang dài im phăng phắc. Cô lặng người đóng cửa, toàn thân như bị rút mất xương, dựa lưng vào cửa từ từ ngồi xuống, nhắm mắt thở dốc hai hàng nước mắt chảy ra một cách vô cớ, lau thế nào cũng không hết, đợi một lúc lâu ổn định lại bấm số di động:” Chú Ngũ, anh ấy phát hiện rồi.”

Xuống lầu Giản Phàm xem đồng hồ, 3 giờ 40 phút chiều, chỉ mới nửa tiếng mà trải quả cả biến cố lớn, cơn giận thì nguôi rồi nhưng tâm linh tổn thương lớn , không khỏi có vài phần thất vọng mất niềm tin vào cuộc sống vào con người. Y vừa từ cầu thang đi ra thì nhìn thấy Đường Đại Đầu, hắn ngồi ở phòng bảo an nhìn thấy, đang toét miệng định trêu chọc thì nụ cười cứng lại.

Hiện giờ mặt Giản Phàm đã sưng vù lên như đầu heo rồi, áo bị xé một mảng, đã thế còn dính máu, thê thảm hết sức, Đường Đại Đầu lắp ba lắp bắp:” Chuyện, chuyện gì thế này?”

“ Bị người ta đánh chứ sao.” Giản Phàm đám tỉnh bơ như không:

“ Ai, ĐM, ở Thịnh Đường mà có kẻ dám động tới người anh em của tôi à?” Đường Đại Đầu nghe cái là nổi cơn tắm bành:

“ Có đấy.” Giản Phàm giờ cứ nói lại đâu, vậy mà lúc nãy còn phải nói nhiều như thế:

“ Chẳng lẽ ... Cậu, không phải là cậu ...” Đường Đại Đầu nhớ tới vị ở tầng 13, tấy chỉ chỉ lên trên, nói năng lẫn lộn:

“ Có gì mà ngạc nhiên thế, tôi sờ cô ấy một cái, cô ấy đánh tôi một trận, Đường Đại Đầu, anh xem phải làm sao đây, tôi bị đánh ở chỗ anh, anh phải làm chủ cho tôi.” Giản Phàm như muốn ỷ vào Đường Đại Đầu giải quyết vấn đề:

Bình Luận (0)
Comment