Hai người lên xe, quảy về thành phố, Giản Phàm thi thoảng lại nhìn cái vẻ mặt hớn hở của Dương Hồng Hạnh, càng nhìn càng nghi: “ Này lớp trưởng, em và mẹ anh thậm thà thậm thụt với nhau cái gì thế, suốt từ hôm quả tới giờ, làm như em mới là con gái ruột, anh thành người ngoài vậy.”
Dương Hồng Hạnh che miệng cười khúc khích, hôm quả cả nhà Giản Phàm nghỉ ở nhà khách Ngũ Nhất, cô và mẹ Giản Phàm ngủ chung giường, đã thế' còn đuổi Giản Phàm ra khỏi cửa từ sớm, làm Giản Phàm mặt sưng mảy xỉa suốt từ đó đến giờ:
“ Anh muốn biết à, em có thể nói, nhưng không biết anh có năng lực chịu đựng nổi không? Mẹ anh nói, anh bốn tuổi trèo lên cây chơi bị rơi vào chuồng lợn, năm tuổi nướng khoai lang trên núi gây cháy rừng, ông nội anh bị bắt vào đồn, bà nội anh không quản nổi nữa nên trả anh về huyện thành. Mười tuổi rồi còn ngủ với mẹ và em gái, năm thứ hai sơ trung vẫn thích sờ ti mẹ. Đi học đại học, mẹ đưa tới tận Đại Nguyên, còn ôm mẹ khóc chảy nước mãi ... Mẹ anh bảo là anh không rời được lòng mẹ, nên mẹ anh lo lắm. “ Dương Hồng Hạnh khó khăn lắm mới nói hết được: “ Hi hi hi, Giản Phàm, có phải là anh có phức cảm mẹ không vậy?”
“ Phì, em mới có ấy, bớt lấy anh ra nói đi ... Hừm, đừng nghe mẹ anh nói, mẹ anh cứ gặp ai là đem chuyện xấu của anh ra kể để chứng minh thành quả giáo dục của mình. “ Giản Phàm tai nóng rần tới bốc khói, hậm hực một lúc, nhìn quả gương chiếu hậu. Dương Hồng Hạnh đang cầm mũ cảnh sát quạt mát, cho dù là ngày trời nóng như thế mà vẫn mặc một thân trang phục đi làm chính thức của cảnh sát, hoàn toàn không dưỡng nhãn bằng các em gái trắng phau phau ngoài đường. Nói đâu xâ, ngày cả Sử Tĩnh Viện cũng mặc áo thun mát mẻ cổ rộng đi làm, có cô vợ chính thống thế này đời mình chỉ có khổ đau thôi:
Nhìn một cái, lòng thầm khen ánh mắt của mẹ thật tốt, tốt như chọn quần áo cho mình vậy, chuyên môn chọn thứ mình không thích nhất.
Dương Hồng Hạnh thấy sắc mặt Giản Phàm rất không ra gì, không muốn đi quá đà, nén cười vỗ về: “ Đừng giận, có mẹ yêu thương chiều chuộng là hạnh phúc, giống như anh, rất nghe lời mẹ, để ý tới cảm giác của cha mẹ là hiếu thảo mà.”
“ Em nhầm rồi, anh chưa bao giờ nghe lời mẹ anh hết, cho nên bây giờ anh mới hết sức để ý tới cảm thụ của mẹ, không để mẹ nuôi đứa con mà chỉ toàn thất vọng. Đáng tiếc, lần này sợ là lại làm mẹ anh mừng hụt. “ Giản Phàm hoàn toàn nghiêm túc: “ Dương Hồng Hạnh, đội trưởng nói với em cái gì, anh ta định dùng mẹ anh uy hiếp anh làm việc gì?”
“ Cái gì?” Dương Hồng Hạnh ngớ rằ, nhớ tới chuyện kia, có điều nhíu mày nhìn Giản Phàm bất mãn:” Giản Phàm, anh sai rồi, ngày hôm đó em chỉ suy đoán thôi, không nghĩ tới chỗ xấu. Nếu như cảnh sát mà thực sự vô sỉ như anh nói vậy thì khác gì XHĐ, nếu như thế người đầu tiên đứng ra vạch trần là em, mặc dù em không biết rốt cuộc đội trưởng muốn làm gì, nhưng em tin nhân phẩm của anh ấy.”
“ Em bị anh ta đầu độc rồi.” Giản Phàm lắc đầu, cảm giác cả thiên hạ say chỉ có mình tỉnh không tốt:
“ Nhầm, là chính anh bị che mắt mới đúng.” Dương Hồng Hạnh quảy hẳn sang, như muốn chứng minh quản điểm của mình, nói rất trịnh trọng:” Em nói với anh một chuyện, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta vào đội không? Khi đó đội trưởng kể về một cảnh sát hi sinh chín năm trước, đội trưởng mỗi tháng đều tới thăm một lần, đưa gạo đưa dầu, có khi đưa tiền, đều đặn năm này quả năm khác, đội trưởng còn giúp vợ chồng già bọn họ mở quán kiếm sống, thật đấy, anh đi tra mà xem.”
“ Em nghe người ta kể à? Cuối năm tặng quà thăm hỏi ấy, chỉ làm ra vẻ thôi.” Giản Phàm đi đưa quà chứ ai, y biết thừa:
Dương Hồng Hạnh khẳng định lần nữa: “ Đích thân em đi một lần, còn cả chị Sử, không tin anh đi hỏi chị ấy đi, chị ấy không biết nói dối.”
“ Thế sao? Anh ta bảo em và chị Sử đi đúng chứ, chuẩn bị hết rồi, lừa người cả thôi. “ Giản Phàm nhếch mép cười khẩy:
“ Anh làm sao thế hả? Thật không thể nói chuyện được, em không thèm nói với anh.”
“ Đúng ý anh đấy.”
“ Tốt, em chẳng thèm, cho em xuống xe, nhìn mặt anh chướng mắt lắm.”
Dương Hồng Hạnh tức giận đòi xuống xe, cô nói thế thôi tưởng y sẽ xuống nước dỗ dành, ai ngờ Giản Phàm chiều ý, dừng xe cho cô xuống rồi phóng đi thẳng một mạch làm Dương Hồng Hạnh sững sờ đứng giữ trời năng chang chang, không hiểu rốt cuộc giữa Giản Phàm và đội trưởng xảy ra chuyện gì, thái độ Giản Phàm với đội trưởng như kẻ thù, nhưng cô chắc chắn là có sự hiểu lầm rồi.
“ Báo cáo.”
“ Vào đi.”
Lại lần nữa vào văn phòng đội trưởng, hơn 11 giờ sáng, hai ngày quả hiếm thấy đội trưởng bình thường cứ như rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi lại chịu khó ở trong phòng làm việc không đi đâu, cứ như có nhiều công việc giấy tờ cần xử lý lắm vậy. Giản Phàm đi vào phòng, thấy gạt tàn đã cao tới tận nóc, trong phòng sặc mùi thuốc lá, thế là cứ mở cửa để đó cho dễ thở, đi vào kính lễ:” Đội trưởng, cám ơn anh.”
“ Cám ơn tôi cái gì?” Tần Cao Phong lạnh nhạt ngẩng đầu lên:
“ Cám ơn anh đã để cho mẹ tôi thấy tự hào về con trai, tôi biết anh cố ý làm thế.”
“ Vậy tiếp theo thì sao?”
“ Tôi từ chức, cám ơn anh không làm mọi người khó nhìn mặt nhau.” Giản Phàm nói cực kỳ kiên quyết:
Tần Cao Phong suýt nghẹn nước bọt, hết sức bất ngờ, cứ nghĩ bằng vào tính hay do dự lại kích động của Giản Phàm, chỉ cần để y bình tĩnh lại chuyện này sẽ quả, nhưng nhìn Giản Phàm lúc này thì rõ ràng đã quyết ý rời đi, quyết tâm đó còn mạnh hơn lần trước. Hắn lặng lẽ dập tắt điếu thuốc, mắt nhìn xoáy vào Giản Phàm:” Cậu giỏi lắm, chiến hữu, người thân đều thấy kiêu ngạo vì cậu, vậy mà không khơi lên được một chút cảm giác vinh dự nào trong lòng cậu sao, tôi thực sự không hiểu rốt cuộc trong lòng cậu rốt cuộc có cái gì?”
“ Ăn.” Giản Phàm đáp không chút khách khí:” Chẳng phải anh nói tôi là kẻ vô dụng à, trong lòng kẻ vô dụng chỉ có ăn thôi.”
“ A, không giống, mẹ cậu và chú hai cậu đều khen cậu mà, nói cậu giỏi giang ...”
“ Đội trưởng, đừng nói tới mẹ và người thân của tôi.” Giản Phảm cắt ngang lời Tần Cao Phong, giọng lớn lên:” Chuyện công việc của mỗi người trong chúng ta đều không dính dáng gì tới người nhà, tôi không phải bị giam giữ cần người thân thân tới thăm hỏi. Huống hồ dù anh có mang người thân của tôi ra cũng không ích gì đâu, không thấy anh khen ngợi tôi, mẹ tôi rất thiếu tự nhiên à? Mẹ tôi từ nhỏ đã quen tôi là đứa sinh sự gây họa rồi, nếu không phải sợ mẹ tôi quá thất vọng, nếu không phải sợ mẹ tôi quá thương tâm thì chuyện từ chức, không cần anh nói, tôi tự đi thương lượng với mẹ tôi. Tôi nói cho anh biết, đừng lấy mẹ tôi ra uy hiếp tôi. Đúng, mẹ tôi chính là điểm yếu của tôi, chính vì thế tôi sẽ làm mọi chuyện để bảo vệ điểm yếu này ... huống hồ, dù tôi gây ra chuyện gì chăng nữa, mẹ tôi có chửi mắng thì cuối cùng mẹ tôi cũng đứng về phía tôi, đừng mong mẹ tôi đại nghĩa diệt thân, mẹ tôi thương tôi lắm.”
Hơi dừng lại một chút, Giản Phàm nói rõ từng chữ:” Tôi nhắc lại với anh lần này cũng là lần cuối, đừng bao giờ đem mẹ tôi vào chuyện này, nếu không, cái giá đó, anh không trả nổi đâu.”