Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 346 - Chương 106: Sóng Gió Từ Chức! (4)

Hắc Oa Chương 106: Sóng gió từ chức! (4)

Khó khăn lắm mới quả được bữa cơm đầy ải ấy, Tần Cao Phong an bài nhiệm vụ cho Dương Hồng Hạnh, Sử Tĩnh Viện đưa mẹ và thím hai của Giản Phàm đi dạo phố, một nhiệm vụ quá hợp lòng người, thế là bốn nữ nhân lập tức lên xe, dù sao lên tỉnh thành cũng là để chơi.

Giản Phàm tiễn mọi người ra ngõ rồi quảy về đội, nhìn thấy Tần Cao Phong lên xe định đi, chặn lại đưa tấy rằ: “ Đội trưởng, đơn xin từ chức trả lại cho tôi được không?”

Tần Cao Phong ngọt nhạt nói: “ À, thế không từ chức nữa à?”

Giờ thì Giản Phàm hiểu được lời Lục Kiên Định nói rồi, cái giọng điệu của Tần Cao Phong cực kỳ đáng ghét, làm người ta chỉ muốn thụi vào mặt, thầm chửi bao sao lãnh đạo không ai ưa, đáng đời: “ Tôi không từ chức nữa.”

“ Ái chà. “ Tần Cao Phong tỏ ra khó xử rất kịch:” Cậu không nói sớm, tôi đã nói với chi đội trưởng rồi, Giản Phàm này, cậu không thể nói đi là đi, nói ở là ở chứ, không có tí nghiêm túc nào. Hệ thống công an không phải chỗ cho người ta tới đi tùy tiện đâu.”

Con bà nó chứ, trước kia nói cái gì mà "đến hoan nghênh, đi không giữ", toàn là lời chó má hết, Giản Phàm vốn định đợi gạo nấu thành cơm, bố trí xong mọi chuyện rồi mới nói cho trong nhà, bây giờ thình lình để mẹ biết, không xỉu tại chỗ mới lạ.

Tần Cao Phong thấy Giản Phàm đứng im lìm trước xe, thở dài: “ Buổi sáng từ chức dứt khoát lắm mà, sao giờ lại chần chừ như thế, Giản Phàm, cậu không thể nửa nọ nửa kia mãi như thế.”

“ Đội trưởng. “ Lần đầu tiên Giản Phàm gọi câu này với giọng đầy khinh miệt, nén giận suốt cả bữa cơm rồi, bây giờ lửa giận bùng cháy, sấm sét ấp ủ trong lòng thành bão tố:” Anh cứ thoải mái trêu tôi, mặt tôi dày, tôi chẳng ngại, nhưng anh lôi mẹ tôi vào chuyện này thì đừng trách tôi.”

Tần Cao Phong cả đời trải quả không biết bao chuyện, tuy bất ngờ với thái độ của Giản Phàm, nhưng làm sao để bị y dọa được, giơ ngón cái lên: “ Tôi thích câu này đấy, uy hiếp lãnh đạo kia à? Giỏi, tôi sợ quá, được, cho cậu cơ hội, đơn từ chức tôi tạm giữ, mai người nhà của cậu đi rồi hẵng trả lời tôi. Nên đi thì cứ đi, cậu đừng tưởng rằng thiếu cậu thì trái đất này ngừng quảy, cậu đi rồi không có ai làm việc nữa sao? Bao nhiêu người đang đợi chen chân vào đội kia kìa, bây giờ người ta mong có hạn ngạch trống mà không được, vừa vặn an bài thân thích của lãnh đạo.”

“ Anh khỏi cần nói tôi cũng biết, cái bộ cảnh phục này của tôi là do cha mẹ tôi bỏ ra năm vạn mua lấy, đó là tích góp cả năm trời đấy, bộ cảnh phục này nói ra là cha mẹ tôi cho tôi chứ chẳng phải tổ chức, càng chẳng phải anh. Đội trưởng, nếu anh thẳng thắn như vậy thì cũng dễ cho tôi rồi, tôi không cần phải áy náy với ai nữa, thiếu tôi, tất cả vẫn như cũ, tốt quá. “ Giản Phàm lúc này nhìn Tần Cao Phòng hoàn toàn bộ dạng kẻ thù đối mặt:

Tần Cao Phong không để ý thái độ này, còn kích thích thêm:” Giản Phàm, kỳ thực tôi nhịn cậu lâu lắm rồi, tôi dạy cậu bắn súng 8 tháng, lợi ích duy nhất là cậu đem lấy lòng nữ nhân, tôi biết cậu đem khoe khoang trước mặt Dương Hồng Hạnh đúng không? Khó khăn lắm tôi mới kéo cậu ra khỏi tấy đốc sát, giờ cậu coi tôi là kẻ thù hả, định giờ trò chó dại với tôi à? Tôi khó khăn lắm mới tranh thủ được cho câu cái phẩn thưởng hạng ba, được vài ngày thì cậu từ chức, muốn chơi tôi sao? ... Ả phải, nghe nói cậu còn vừa mới cưỡng bức không thành một cô gái, à, tên là gì, Nam gì đó, nếu có người tố cáo, cậu không cần từ chức đâu, cậu vào thẳng nhà giam luôn đấy ... Về xem lại điều lệ tổ chức đi, cậu phạm bao nhiêu điều rồi? Mẹ khiếp, mau từ chức đi cho tôi rảnh nợ, chôn một quả lựu đạn ở bên cạnh như thế tôi cũng khiếp lắm ... Tôi vốn định dẫn cậu vào nghề, không ngờ là dẫn sói vào nhà, cậu bảo tôi trút giận lên ai đây? Tránh ra đi, đừng để tôi xô vào, tôi không bồi thường nổi đâu.”

Càng nói càng khó nghe, Giản Phàm đỏ mặt tía tai tránh người đi, Tần Cao Phong quảy ngược xe đi rằ, thấy trong sân không có ai lại thò đầu nói một câu: “ Này Giản Phàm, nhà mới trang trí xong chưa, sao không dẫn mẹ cậu đi tham quản.”

Dứt lời cười sang sảng phóng xe đi.

Con mẹ nó chứ, Giản Phàm giận run người, nghiến răng ken két, cứ nghĩ mình thoát khỏi cái hố rồi, không ngờ bên trên sớm đào một cái hồ còn lớn hơn nữa.

Chó chết! Một lũ chó chết!

Giản Phàm đấm thẳng tấy vào tưởng, hai mắt như muốn tóe ra lửa.

Mẹ và vợ chồng chú hai trưa ngày hôm sau về nhà, Giản Phàm lái xe đưa tới tận đường cao tốc, mẹ bảo đi thăm con trai, vậy mà gần như toàn bộ thời gian giành đi dạo phố. Có hai nữ cảnh sát thông thuộc Đại Nguyên làm hướng dẫn viên nên đi khắp khu mua sắm lớn nhỏ, thím hai đi nhiều mua nhiều, mẹ thì đi nhiều mà mua ít, chỉ mua cho bản thân một bộ quần áo, còn không quên mua cho chồng con một áo sơ mi hạ giá.

Tất cả những cái đó đều không quản trọng, quản trọng là nhìn con trai ngày một ra dáng cảnh sát, hơn nữa còn là một cảnh sát được mọi người khen ngợi đó mới là điều khiến Mai Vũ Vận tự hào nhất, Giản Trung Thành cũng vui vẻ theo, lại lần nữa kể chuyện Giản Phàm hồi nhỏ nghịch ngợm phá phách là dấu hiệu của phẩm chất ưu tú trong tương lai.

Xem ra ngày cả chú hai cũng chẳng biết gì cả, Giản Phàm nhẹ người.

Xe dừng lại ở ở đầu đường cao tốc, Giản Phàm định nói lời tạm biệt, nghe thấy mẹ nắm tấy Dương Hồng Hạnh, bộ dạng quấn quít không nỡ rời: “ Hạnh Nhi, nhớ liên hệ với dì đấy nhé, giúp gì trông Giản Phàm, trông chặt vào một chút, cái tính nó chỉ cần lơi ra là nó gây họa ngay. Bây giờ nó một mình ở bên ngoài, di không yên tâm nổi, trông cả vào cháu đấy.”

Giản Phàm trượt chân, từ, từ lúc nào mà đã thành "Hạnh Nhi" rồi?

Dương Hồng Hạnh hơi đỏ mặt liếc Giản Phàm một cái, hết sức hiểu chuyện bên lên nói: “ Dì cứ yên tâm, Giản Phàm giỏi lắm ạ, không gây chuyện đâu.”

Mẹ nhìn Dương Hồng Hạnh cứ như nhìn con dâu, càng nhìn càng quyến luyến, Dương Hồng Hạnh thì đóng vai dâu thảo, toàn nói lời lấy lòng, một bên thì "dì" ngọt sớt, một bên "Hạnh Nhi" rõ thân thiết, khiến Giản Phàm nghe thấy ê cả răng, chen ngang: “ Mẹ, mẹ rầy rà quá, không đi là trời tối chưa về được nhà đâu đấy.”

“ Đấy cháu xem cái thằng này đi, còn chưa lập giả đình nó đã chê mẹ nó phiền rồi, nếu nó có giả đình, còn không đuổi mẹ nó ra khỏi nhà à? Thương nó phí cả công ... Hạnh Nhi, dì đi đây. “ Mai Vũ Vận lên xe, vừa mắng con trai vừa tạm biệt Dương Hồng Hạnh, lên xe rồi còn thò đầu ra nhìn, thấy hai đứa trẻ đứng cạnh nhau rõ đẹp đôi, ánh mắt trở nên nóng bóng, vẫy tấy mãi, đi tới tận trạm thu phí mới rụt tấy vào:

Không cần phải nói, mẹ đang chìm trong ảo tưởng về con dâu tương lai, đối tượng chính là Dương Hồng Hạnh, hơn một ngày quả Giản Phàm không nỡ phá vỡ không khí này, xe đi xâ rồi, quảy sang thấy Dương Hồng Hạnh còn cứ nhìn mãi, nhắc nhở: “ Này, làm rõ nhé, đó là mẹ anh, không phải mẹ em đâu đấy.”

“ Anh xem anh kìa, ai thèm cướp mẹ của anh chứ. “ Dương Hồng Hạnh trêu chọc, thật tình cô chưa thấy nam nhân nào lớn như vậy rồi thấy mẹ mà vui cứ như trẻ con ngồi cửa đón mẹ về vậy, giờ thấy mẹ thân thiết với người khác lại còn ghen tỵ, làm người ta muốn cười sái quái hàm, nhưng cô cũng thích thế. giả đình, cô thực sự khao khát có một giả đình như vậy .

Bình Luận (0)
Comment