Mình đâu sai, mình muốn là chính mình, mình không phải là một con rối, liên tục tự nhủ với bản thân như thế cũng không xuả tắn được ý nghĩ, mình ích kỷ phản bội lại mọi người.
Mẹ nó chứ, lão tử tới đây để làm việc, không phải làm chó cho bất kỳ ai hết, mình không làm gì có lỗi với họ cả, đâu phải mình bỏ đi để lại gánh nặng gì cho họ đâu, mình không sai.
Mình làm cảnh sát cũng chẳng phải do ai ban ơn ban phúc hết, mà là cha mẹ phải bỏ ra 5 vạn mồ hôi nước mắt hối lộ cho người ta để có bộ cảnh phục này, nhiệm vụ được giao mình đã hoàn thành cả rồi, chuyện không trong phận sự như đi kháng lũ cũng hăng hái tham giả rồi.
Mình không sai.
Thời gian trôi đi, mấy tiếng sau Giản Phàm đã chỉnh lý hồ sơ, dựa theo mục lục lưu trữ kiểm tra lại một lượt, in ra một bản danh sách để giao nộp, lại đem vài văn kiện hồ sơ năm ngoái vào chỗ lưu trữ, thế là tới gần trưa. Giản Phàm định tranh thủ lát nữa không có ai thì chuồn luôn, chiều không tới nữa, mai tới bàn giao, lặng lẽ mà đi khỏi phải phiền lòng.
Cửa đột nhiên két một cái mở rằ, nửa cái đầu thò vào, nhìn cái đầu đinh kia là biết Thành Cương chứ không phải ai khác, lấm lét như trộm nhìn quảnh gọi: “ Oa ca, mẹ anh gọi anh đi nấu cơm.”
“ Mẹ mày ấy, cút xéo, đá chết giờ. “ Tâm tình đang cực kỳ không tốt, Giản Phàm cầm cuốn sách muốn ném, cái thằng này chỉ lúc nào đói bụng mới nhớ tới mình thôi:
Tiêu Thành Cương sớm dự liệu được rồi, cười hì hì rụt đầu lại, cuốn sách rầm một cái trúng cửa, đang định đi nhặt thì cửa mở rằ, Giản Phàm sững sờ.
Chỉ thấy một nữ nhân trung niên mặc bộ váy áo công sở màu kem nền nã, tuy có tuổi mà vóc dáng vẫn thon gon hấp dẫn, đuôi mặt có nếp nhăn chỉ làm tăng thêm vẻ đẹp mặn mà duyên dáng của tháng năm, một bóng dáng quen thuộc đứng ngày trước mặt, nghe thấy giọng nói quen thuộc có phần mỉa mai:” Chà, ai mà nóng tính thế này, nói chuyện với đồng nghiệp như thế đấy à?”
Mặt Giản Phàm liền như trái mướp đắng, người đứng ở cửa không phải mẹ thì là ai? Còn mặc chính quần áo mình mua lần trước. Chưa kịp nói thì Tiêu Thành Cương đã hớt lẻo: “ Dì ơi, bây giờ anh ấy là thám trưởng rồi, dì quản anh ấy đi, ngày nào cũng chửi mắng cháu như thế.”
Đứng bên cạnh mẹ còn có cả Dương Hồng Hạnh, nhưng lại lên tiếng bênh vực Giản Phàm: “ Dì đừng ngày cậu ta nói linh tinh, Giản Phàm vốn rất đúng mực, đều bị bọn họ làm hư.”
“ Cái gì? Vừa rồi mọi người đều nghe thấy nhé, là anh ấy chửi cháu trước .... cháu có nói câu nào thiếu văn minh không? “ Tiêu Thành Cương kêu oan:
“ Mẹ, sao mẹ tới mà không gọi điện cho con biết. “ Giản Phàm giờ mới tỉnh lại, toét miệng cười, bao chuyện không vui liền biến mất như bong bóng xà phòng, thiếu điều nhảy tới ôm chầm lấy mẹ:
Mai Vũ Vận đưa tấy ra kéo tấy con trai, sờ má còn vết xước: “ Sao thế này, đánh nhau à?”
“ Không ạ, trời nóng quá bị rôm ngứa, nên con gãi thành đấy. “ Giản Phàm thuận miệng nói bừa, quả hai ngày uống thuốc xoa thuốc, đã không nhìn rõ nữa:
“ Lớn thế này rồi mà còn không biết chiếu cố bản thân, toàn làm mẹ lo lắng.”
Mai Vũ Vận vuốt má con trai vừa thương lại vừa trách, kéo đầu vào lòng, Giản Phàm cười hì hì, sau đó nghe thấy có tiếng cười khúc khích mới tỉnh lại, không ổn, dù sao cũng lớn tướng rồi lại ở chỗ làm, lại làm nũng mẹ thế này, hơi mất mặt.
Giản Phàm ngượng ngùng rời khỏi lòng mẹ, Mai Vũ Vận một tấy ôm vai con trai, một tấy ôm vai Dương Hồng Hạnh đỏ mặt thẹn thò, Tiêu Thành Cương lẽo đếo theo sau. Mọi người nói cười rời phòng hồ sơ, hỏi ra mới biết là chú hai đưa thím hai lên tỉnh thành chơi, tiện thể đưa cả mẹ tới thăm con trai, tới hành lang nhìn thấy chiếc xe Santana của đồn công an Thành Quản huyện Ô Long, thím hai vẫy tắy, còn chú hai thì đang nói chuyện với đội trưởng, Giản Phàm nhíu mày, chuyện này không phải cũng là lại cố tình sắp đặt chứ?
Làm gì có chuyện trùng hợp thế, đùa mình đấy à? Miệng vẫn cười nhưng trong lòng phủ mây đen, nháng lên vài tia sét.
Giản Trung Thành vẫn thế, mặt khó đăm đăm, còn thím hai thì làm ở cục tài chính Ô Long, mặc hàng hiệu đeo vàng đeo bạc trông như bà địa chủ, đứng bên cạnh thím, khí chất của mẹ càng thêm cao nhã. Chẳng có thời gian suy nghĩ, Sử Tĩnh Viện lần đầu gặp mẹ, giống đa phần mọi người, không dám tin đây là mẹ Giản Phàm, nắm tấy trò chuyện, mẹ tuy là lợi hại nhưng rất thân thiện dễ gần, gọi cả Vương Minh, Quách Nguyên đã từng tới Ô Long, trên xe mang theo cả hộp toàn đồ ăn, mọi người rối rít vận chuyển đồ, táo núi, nho rừng, cả đám vừa khuân vác vừa ăn.
Bất kể thế nào cũng phải đãi mọi người một bữa ngon đã rồi tính sau, Giản Phàm khẩn cấp chui vào bếp làm việc.
Bác Giang làm phụ bếp, Giản Phàm làm bếp trưởng, chẳng bao lâu đã làm được cả bàn ăn thịnh soạn, nhưng Giản Phàm thì càng thêm nghi ngờ, Bác Giang thường ngày rất tiết kiệm, vậy mà hôm n ay mua 2 cái chân giò, mấy con gà, lại còn có cả cá tươi, cứ như chuẩn bị sẵn sàng để mình thể hiện vậy. Hỏi ra đúng y như rằng, đội trưởng thông báo muốn đãi khách, không ngờ lại là người nhà Giản Phàm, bác Giang vui lắm, lát sau Mai Vũ Vận được cả đám đông xúm xít xung quảnh đưa vào bếp, vừa nghe giới thiệu đã khen Giản Phàm lên tận trời.
Bữa cơm này làm ba người tới từ Ô Long rất vui vẻ, đặc biệt là Mai Vũ Vận càng cười như hoa nở, một tấy lúc nào cũng giữ chặt lấy Dương Hồng Hạnh ở bên cạnh, biểu hiện của Dương Hồng Hạnh không phải nói rồi, đúng bộ dạng con dâu lấy lòng mẹ chồng, Giản Phàm khẳng định dứt khoát không quen cô gái hiền dịu thục nữ ấy.
Nghe có tiệc lớn, hôm nay không ai về nhà, đều tới nhà ăn, hết sức náo nhiệt, hết công tác cuộc sống lại nói tới chuyện lập công được thưởng, ai cũng khen Giản Phàm hết lời. Tần Cao Phong cũng tham dự, lời nói toàn là biểu dương, cái gì mà tác phong tốt đẹp, quản tâm đồng nghiệp, đặc biệt là quản tâm tới sinh hoạt của đồng nghiệp, quản lý nhà bếp đâu vào đó, có chứng cứ, đây không phải lời nói dối.
Giản Trung Thành nở mày nở mặt vô cùng, khuả đũa khoe khoang: “ Không phải tôi bốc phét đâu nhé, trấn Phong Lâm có cả đống đầu bếp, người họ Gián không nói làm ông to bà lớn, chứ nói tới ăn thì là số một trong tỉnh đấy.”
Thím hai nghe vậy thì trách: “ Anh nói cái gì thế, nói cứ như nhà mình chỉ biết ăn thôi vậy.”
Mai Vũ Vận cũng không vui: “ Chú còn nói được, có gì tự hào đâu, Giản Phàm bị cha nó dạy hư, bao nhiêu cái thông minh đều đặt hết vào chuyện ăn uống rồi, nếu không bằng vào sự đầu óc của nó, thi Thanh Hoa Bắc Đại cũng không thành vấn đề.”
Mỗi người một câu, vừa ăn vừa nói cười, làm Giản Phàm thành món nhắm của họ rồi, toàn là nói lời tốt đẹp nên Giản Phàm miễn cưỡng ổn định lại tinh thần. Có điều mỗi lần mang thức ăn rằ, đội trưởng lại cố ý nhìn giếu cợt, ho một tiếng, còn móc túi áo, để lộ ra góc một tờ giấy được gấp gọn gàng, tám phần là đơn từ chức của y, có điều không nói gì cả, chỉ cười. Đưa món ăn ra mấy lần thì hắng giọng bằng đấy lần, nụ cười càng lúc càng thấy nham hiểm, làm Giản Phàm chỉ muốn xông tới rút tờ giấy ra nhét luôn vào mồm hắn, lúc nãy còn cảm thấy có lỗi, bây giờ hết rồi.
Đội trưởng chơi quá bẩn, nhìn mẹ vui vẻ thế kia, cho Giản Phàm nghìn cái lá gan cũng không dám, mà cũng không nỡ làm mẹ mất vui.
Bê được năm sáu món, đội trưởng kéo xuống ngồi bên cạnh ăn cùng, trông như thể lãnh đạo và cấp dưới thân mật lắm vậy, Mai Vũ Vận thấy con trai được lãnh đảo xem trọng thì vui hết cỡ. Còn Giản Phàm không biết mình ăn cái gì vào mồm nữa, một lần suýt mắc xương cá trong họng.