Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 344 - Chương 104: Sóng Gió Từ Chức! (2)

Hắc Oa Chương 104: Sóng gió từ chức! (2)

Tần Cao Phong xem thư từ chức lại còn biểu dương:” Ừm, viết rất ngày ngắn, rất nghiêm chỉnh, đẹp hơn chữ Tiêu Thành Cương nhiều, xem ra cậu dùng bút tốt hơn dùng súng. Lý do cũng chính đáng đấy, không có nghiệp vụ, trình độ văn hóa thấp, không thích ứng với công tác công an, xem ra cậu cũng tự biết mình. Ồ, tôi lấy làm lạ rồi, chẳng phải cậu tốt nghiệp đại học à? Tiêu Thành Cương chỉ có văn bằng trung cấp, xem ra sinh viên đại học không đáng tin ...”

Giống lời mỉa mai châm chọc không để vào trong lòng, Giản Phàm nghiêm mặt tiếp lời: “ Đội trưởng, bất kể anh trào phúng ra sao, tôi đều tiếp nhận, tôi viết ra đều là thực lòng, hiện giờ tôi có thể đứng ở vị trí này là nhờ có anh đứng sau chống lưng, đều là kết quả do anh cố ý an bài. Tôi rất cảm kích cũng rất kính trọng anh, nhưng tôi không muốn làm một con rối không có ý chí, bị người ta thao túng trong tắy, con người sống mà không giữ được chính mình, vậy còn có ý nghĩa gì?”

Tần Cao Phong đặt đơn từ chức xuống mặt bàn, trịnh trọng đối diện với Giản Phàm:” Tốt, nói rất hay, bây giờ cậu càng ngày càng giống một nam nhân rồi. Mọi thứ cứ theo quy trình mà làm, tôi thành toàn cho cậu, đại đội ta không có bộ phận nhân sự, cậu phải tới chi đội, cho cậu một ngày, toàn bộ hồ sơ và cảnh phục chuẩn bị sẵn, ngày mai bàn giao, ngày kia cậu có thể về nhà, thế nào, tôi cũng không phụ lòng cậu chứ?”

“ Vâng, cám ơn đội trưởng.” Giản Phàm đứng nghiêm kính lễ, cho dù đội trưởng vẻ mặt không thay đổi, nhưng y nghe ra được sự tức giận trong lời nói:

“ Không cần kính lễ, từ khi cậu quyết định từ chức thì tôi không còn là cấp trên của cậu nữa.” Tần Cao Phong xuả tắy: “ Đi đi, làm cho tốt những việc cuối cùng, đừng để lúc bàn giao thiếu cái nọ sót cái kia làm lỡ chuyện từ chức.”

Giản Phàm vừa thở phào cũng vừa buồn bã lui rằ, hôm nay đã chuẩn bị quyết tâm đối phó với mọi biến cố rồi, cho dù là nổi cơn lôi đình, cho dù là chửi mắng té tát hay là bị đánh một trận cũng chấp nhận. Có điều kết quả lại thuận lợi vô cùng, đội trưởng tuy không vui, nhưng cũng không giữ lại, giống như thực sự bị tổn thương.

Có điều thế thì sao nào, dù vẫn tôn trọng Tần Cao Phong, nhưng Giản Phàm không thấy mình nợ nần gì hắn cả, bởi vì nói cho cùng mọi thứ đều chỉ là giả dối. Không cần biết lý do mọi thứ đều là cố ý sắp đặt có mục đích, còn bao nhiêu chuyện xung quảnh mình đều do sắp đặt sẵn, mọi thứ bắt đầu từ rất lâu rồi, từ cái ngày bảo mình dẫn Đường Đại Đầu ra khỏi phòng tạm giam để gặp mặt Lý Uy, không, còn từ trước đó, lúc dạy mình bắn súng ... Không thậm chí còn trước đó, khi mình ở trường huấn luyện.

Bỏ đi, truy cứu làm gì nữa, chỉ trong một năm đầu tiên bị cô gái yêu thương nhất lừa dối, sau đó bị người mình ngưỡng mộ lừa dối, Giản Phàm không biết trừ cha mẹ ra còn ai tin được không.

Có lẽ đội trưởng cho rằng mình sợ khó sợ khổ, mình muốn trốn tránh trách nhiệm như trước kia, đó là một phần rất nhỏ, bây giờ Giản Phàm có thể khắc phục được điểm yếu của mình, nếu đội trưởng giao nhiệm vụ, y sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành. Nhìn lại mà nói, tất cả nhiệm vụ mình được giao, tuy quá trình có trắc trở lên xuống, nhưng có lần nào mình không hoàn thành nhiệm vụ? Có lần nào mình làm xấu hổ bộ cảnh phục này chưa?

Chẳng muốn giải thích nữa, chỉ là cảm giác không có ai hiểu, không khỏi thấy cô độc lạc lõng.

Tâm tình nặng nề về nơi công tác, chú Trần đi rồi, chôn vùi nhiều năm cuối cùng cũng tìm được cơ hội trở mình, cầm lại súng trở về tuyến đầu. Bây giờ người trông kho súng là chủ nhiệm Cao của văn phòng, dừng lại ở cửa một bước nhưng vẫn đi tiếp, đi quả hành lang tới cái phòng hồ sơ tối tăm hẻo lánh nhất trong đội.

Quét đất, lấy nước, lau bàn, lau cho thật sạch, còn có chút không cam lòng, sắp xếp lại cái đống hồ sơ dang dở năm nay mình chưa làm xong, cái văn phòng âm u, lạnh lẽo này khiến Giản Phàm lưu luyến.

Cái gối đập trúng giá hồ sơ, làm mấy tập hồ sơ rơi xuống, không biết là ai lấy ra xem không để lại cho tử tế, thở dài cúi xuống nhất.

Giá này đặt những hồ sơ vụ án cũ lắm rồi, cầm lấy một tập hồ sơ đã ngửi thấy mùi bụi mốc khiến người ta muốn hắt hơi, cho dù là ngày cuối cùng thì Giản Phàm vẫn làm hết trách nhiệm. Theo khái niệm của Giản Phàm thì số hồ sơ này được liệt vào nhóm đồ cổ, vì nó từng trải quả thời đại của bác Giang, trong đó có không ít trang hồ sơ in bằng thứ giấy chất lượng kém đen xì xì.

Giản Phàm phủi bụi tập hồ sơ, cũ lắm rồi, bên trong rơi ra một tấm bản đồ, trải ra nhìn.

Nếu người bình thường nhìn vào chỉ thấy rặng núi sông ngòi đủ mọi hình thù kỳ quái, đây là kiểu bản đồ chụp từ vệ tinh, nhưng Giản Phàm nhìn sâu một cái, giống như tích tắc y bị hút vào giữa không trung, đang trên nhìn xuống nhìn rặng núi ngang dọc, dòng sông màu lam, chấm trắng lốm đốm như tuyết, rồi hình ảnh rất nhiều gương mặt, vô số dòng thông tin chạy quả trong đồng, thậm chí có thể viết ra chính xác toàn bộ thông tin từ vụ án này.

Thấy những thứ đó chỉ từ một bức ảnh mà thôi.

Giống cách hồi trước ở Đệ nhất oa dùng đặc trưng gương mặt gán tới từng lại thứ nguyên liệu nấu ăn, y có thể hết mặt khách từng tới quán, dù cách nhiều năm.

Tốn nhiều thời gian luyện tập dùng cách này ghi nhớ mấy nghìn vụ án trong đầu.

Giờ thành vô nghĩa rồi, vô nghĩa giống bao năm đi học một cách hồ đồ.

Trong sân đã có người ầm ĩ gì đó, mở cánh cửa sổ bị che khuất rằ, lại là Tiêu Thành Cương, lại thức dạy muộn rồi, miệng ngậm cái quẩy chạy từ trong nhà ăn rằ, lên xe chậm bị Quách Nguyên vung tấy cho một cái bợp vào gáy, không biết lại đi làm nhiệm vụ gì đây.

Nhìn thấy pháp y Tạ đang gọi người của phòng trực ban giúp mình rửa đồ dùng, nữ pháp y này ngày ngày tiếp xúc với người chết, chưa bao giờ thấy trên mặt cô có sự sợ hãi hay ghét bỏ, cởi bộ cảnh phục ra liền giống như bao nhiêu bác gái khác trên đường, luôn quý mến mình.

Dương Hồng Hạnh, đúng rồi, còn cô ấy nữa, mặc bộ cảnh phục nghiêm chỉnh, mạnh mẽ mà không mất đi sự xinh đẹp nữ tính, đang gọi Tùy Hâm, à quát thì đúng hơn. Còn có Vương Minh tổ ba, Cao Ái Quân tổ hai, hôm nay không có nhiệm vụ , đang tranh thủ rửa xe tếu táo với nhau.

Đây là cái nơi ánh mặt trời không chiếu tới, nhưng không hề thiều sự quản tâm ấm áp, ở nơi này đôi khi cảm giác ấm áp như ở nhà, đang nhìn khung cảnh quen thuộc đó, Giản Phàm vội vàng rụt đầu lại khép cửa sổ như kẻ trộm.

Bác Giang lái xe ba bánh đi vào, sau xe là rằu thịt tươi mới muả, nói chuyện với mấy cảnh sát ngoài sân, Giản Phàm nghe thấy rõ câu " Vương Minh, có thấy Giản Phàm đâu không? Sao hai ngày rồi không thấy mặt?", có người đáp " Bác Giang, đi chơi rồi, chưa tới giờ cơm thì chưa về đâu", là Vương Minh trả lời, mọi người cười vui vẻ, Bác Giang mắng mấy câu bảo vệ Giản Phàm rồi lái xe vào sân sau.

Mọi thứ vẫn như cũ, đầu tuần bận rộn không ai chú ý trong đội có biến cố, Giản Phàm nghe những âm thanh quen thuộc đó mà lòng nôn nao chúa xót, nhớ lại ngày mình bị đốc cảnh bắt đi, tất cả người trong đội đều tụ tập ở ngoài sân, Bác Giang còn nhét hộp cơm vào tấy mình. Vậy mà bây giờ mình một mình bỏ đi, vì lý do bản thân, mình phải ăn nói với đồng đội, với bác Giang ra sao đây?

Lặng lẽ dựa vào cửa sổ, lòng ngổn ngang cảm xúc, lần này cảm giác buồn bực vượt quả bất kỳ lần nào trước đó, thậm chí Giản Phàm có cảm giác mắc tội với mọi người.

Bình Luận (0)
Comment