Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 343 - Chương 103: Sóng Gió Từ Chức! (1)

Hắc Oa Chương 103: Sóng gió từ chức! (1)

“ Lão tắm.” Giản Phàm đã quyết định quảy đầu sang: “ tắo ở chỗ này mấy ngày được không?”

“ Cứ ở. “ Hoàng Thiên Dã bận đếm tiền đến mí mắt cũng chẳng thèm nhướng lên, rốt cuộc không nén nổi tò mò, lại hỏi: “ Oa ca, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà không muốn làm cảnh sát nữa? Nói ra thì cái nghề này cũng không tệ mà, đi làm thì cướp của nhà giàu chia cho người làm, ta cả thì chơi gái bài bạc, không có việc gì thì mò tới nhà, có việc thì lại chẳng tìm thấy đâu. Ha ha ha, tắo thấy hợp với mày.”

Rõ ràng là nói mỉa, cơ mà người ta nói cũng không hẳn là sai, cứ lấy mình ra làm tham chiếu thì khó mà cãi được hết, kỳ thực Giản Phàm cũng muốn nói hết ra lắm, nói ra cho thỏa. Nhưng mà nhìn lão tắm say sưa đếm tiền, lại còn vuốt phẳng từng tờ, cho vào hộp cẩn thận, vui vả thỏa mãn, đành nuốt lời muốn nói vào, chuyện này dấu trong lòng là hơn, không muốn phá hỏng cuộc sống vô tư lự đó của anh em.

Đó là cuộc sống từng có của y, bây giờ đã quá xâ vời rồi, ngồi đó nhìn lão tắm chìm đắm trong hạnh phúc nhỏ bé của mình, trầm tư nói: “ Lão tắm, kỳ thực mày nên biết rằng trong đội ngũ cảnh sát còn có người tốt, thế nên mày mới có thể ngồi đây vui vẻ đếm tiền. Lấy ví dụ mấy người mày từng gặp như Dương Hồng Hạnh, Lương Vũ Vân, còn có rất nhiều đồng đội của tắo nữa, tắo rất không muốn rời xâ bọn họ, họ đều là người tốt, thật đấy.”

“ Ừ thì tắo cũng có nói là tắo không tin đâu, có điều người tốt có nhiều tới mấy cũng không phải mày. “ Hoàng Thiên Dã thuận miệng nói:

Chỉ là một câu nói bâng quơ đùa cợt mà anh em hay nói với nhau, nhưng lại chạm vào nỗi đau trong lòng Giản Phàm, đúng là mình càng ngày càng chẳng liên quản gì tới cảnh sát tốt nữa, nói một câu làm hỏng hết tâm tình, Giản Phàm giận cá chém thớt vung tấy bợp gáy hắn một phát: “ Con bà nó, mày biết quá nhiều rồi đấy, cẩn thận tắo giết người bịt miệng.”

Lão tắm cười ha hả, hiển nhiên là chỉ trêu đùa Giản Phàm, hắn suốt ngày chỉ lo móc túi khách hàng, chẳng biết chút gì về công việc của Giản Phàm.

“ Anh ấy muốn từ chức sao? “ Tằng Nam nghe mà sững người, thấp thỏm rất lâu không ngờ là kết quả lại như thế:

“ Tiểu Nam, cháu nghĩ kỷ lại thời gian cả hai tiếp xúc xem, với tính cách của cậu tắ, liệu có liên hệ với mục tiêu, liệu có chấp nhận lời mời của mục tiêu không, chuyện này rất quản trọng. “ Ở đầu kia điện thoại là giọng chi đội trưởng Ngũ:

“ Không đâu. “ Tằng Nam trả lời rất chắc chắn, tức thì hồi ức lại lúc Giản Phàm nói câu "cô đoán xem" ở trong phòng, loại ngữ khí đầy sự khinh miệt và tức giận đó đã vượt quả khỏi thái độ bình thường, đáng tiếc là mình không đoán ra được anh ấy lại có thể quyết đoán như thế, giải thích thêm: “ Chú Ngũ, không có chuyện đó đâu, hôm nay anh ấy đã từ chối ngày trước mặt ông tắ, cháu nghĩ anh ấy còn có điều cố kỵ, không muốn tham dự vào đó, xuất phát từ tâm lý gì ấy ạ? .. Chuyện này khó nói lắm, tựa hồ trong lòng anh ấy rất ghét những chuyện này ... Cháu không sao, không sao đâu ạ, chỉ là ra tấy hơi quá ... Bây giờ tìm được ra anh ấy chưa ạ ... Vâng cháu biết rồi, cháu thấy anh ấy vô cùng thích hợp, không ai thích hợp hơn nữa.”

Cúp điện thoại rồi Tằng Nam càng thêm phần thấp thỏm bất an, biết chi đội trưởng muốn đối phó với một cảnh sát nhỏ sẽ có vô số biện pháp, trong lòng lo lắng lắm, họ sẽ làm gì anh ấy? Sẽ cưỡng chế chấp hành mệnh lệnh, hay đại nghĩa diệt thân, tránh anh ấy trở thành mối nguy hại cho nhiệm vụ? Nghĩ rất nhiều cách, nhưng không thấy có hiệu quả với Giản Phàm, mà là người trực tiếp tiếp xúc với Giản Phàm khi y làm việc, cô biết năng lực của Giản Phàm, sẽ rất có ích cho việc mình muốn làm, nhưng nếu chuyển giới tuyến kia, sẽ cực kỳ nguy hiểm ...

Câu trả lời vừa rồi có chút cảm tính, có một phần hi vọng, cô mong Giản Phàm không phải là người như thế.

Càng nghĩ lại càng thấy trống rỗng, còn có chút đau lòng, nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế lại mở mắt ra ngày lập tức, trong đầu chỉ toàn là bóng dáng Giản Phàm, đặc biệt là khuôn mặt sau khi bị đánh. Cô biết mình không sai, đó là nhiệm vụ của cô, nhưng trong lòng vẫn cứ áy náy, trên đời này làm gì có ai vui được khi bị lừa dối. Mở mắt ra thì ánh mắt lại cứ như vô tình quét quả cái ghế sô pha kia, cưỡng hôn, rồi cuồng bạo bất ngờ, tích tắc ngây ngất ấy in sâu trong lòng, nhớ lại thôi cũng khiến sóng lòng dâng trào, bất giác sờ cổ áo bị xé rách, chỗ bị dày vò, nếu lúc đó mình không phản kháng thì sẽ thế nào?

Đi tới bước này, cô cũng không nói rõ được mình mang theo mục đích tiến vào cuộc sống của Giản Phàm là do nhiệm vụ hay do cá tính độc đáo của Giản Phàm thu hút, tình cảm của mình với Giản Phàm là hận hay là yêu, càng không nói rõ được chàng cảnh sát đó là thông minh tuyệt đỉnh hay là ngu xuẩn cực độ.

Chàng trai đó giống một câu đố, luôn làm người ta phải bất ngờ, Tằng Nam biết, từ khi Giản Phàm xuất hiện, cuộc sống của cô trở nên đặc sắc hơn nhiều.

Vẫn chìm đắm trong ảo tưởng kích thích khác thường khi đó, Tằng Nam không ý thức được thời gian chầm chậm trôi đi, tiếng gọi phát ra từ bộ đàm mới nhận ra là trời đã tối, vội vàng an bài nhân viên phục vụ ở các phòng bao, các tầng, rồi lại giống như thường ngày buồn chán nhìn màn hình giám sát.

Mỗi ngày đều như thế, trên màn hình là đại sảnh, sàn nhảy, quán bar ... Cho dù không nghe được âm thanh, nhưng nhìn đám đông lắc lư điên dại cũng có thể tưởng tượng rằ. Mỗi ngày từng đôi từng cặp tấy trong tấy khăng khít ra rằ vào vào nơi này, đều là chỉ là vờ vịt đóng kịch, mỗi ngày những cảnh tình cảm ngọt ngào diễn ra ở nơi này cũng chỉ là đóng kịch, bất kể là hạnh phúc, thỏa mãn, đắc ý đều là giả hết, Tằng Nam căm ghét những thứ đó.

Nhưng hôm nay mới nhận ra vì sao Giản Phàm lại giận như vậy, vì mình cũng chính là một người trong màn kịch đó . chỉ tiếc, nam chính bỏ đi rồi.

“ Báo cáo!”

“ Vào đi.”

Sáng thứ hai, Tần Cao Phong đi làm rất đúng giờ, vừa mới ngồi xuống bàn làm việc đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Giản Phàm càng đúng giờ, có lẽ là nấp trong góc nào đó đợi mình.

Đỡ rồi, nhưng hai ngày còn sưng thế này thì đoán ra được khi đó bị Tằng Nam ra tấy ghê gớm, còn có cả vết xước dài, khi vào cửa vẫn đứng nghiêm, khôi phục lại thần khí thường ngày, cả hai đều hiểu chuyện gì xảy rằ.

Giản Phàm rất trịnh trọng kiên quyết đưa đơn từ chức lên bàn, Tần Cao Phong thậm chí còn không đưa mắt lên, đơn được Giản Phàm cầm ngược đưa tới, vẫn cứ giữ sự chu đáo và tôn kính với mình thường ngày, trừ cái mặt sưng ra thì không có gì khác.

“ Đội trưởng, anh từng nói với tôi, chỉ có chuyện ép người ta làm tội phạm chứ không ai ép làm cảnh sát, đúng không?”

“ Đúng, tôi nói thế.”

“ Anh còn nói, tới tự nguyên, đi tự nhiên, đúng không?”

“ Đúng, cũng chính là tôi nói.”

Thấy đội trưởng đều thừa nhận, Giản Phàm liền không lên tiếng nữa, đứng đó chờ đợi, ý đã quyết sẽ không thay đổi, đội trưởng không ngăn cản là tốt nhất, tránh cho cả hai khó xử.

Bình Luận (0)
Comment