“ Cái này thì không lo, cậu ta không to gan như vậy.” Tần Cao Phong lắc đầu, quả nhiều tháng theo dõi, biến hóa của Giản Phàm làm hắn phải không ít lần kinh ngạc. Một năm trước thôi là chàng trai nhát gan, bảo sao nghe vậy, giờ thành cả nhân vật khiến chi đội trưởng phải dè chừng, sau sự cố lần đó cảm giác Giản Phàm giống như trút bỏ hết xiềng xích trên bản thân rồi, giờ tới hắn cũng khó nắm bắt: “ Chàng trai đó cực kỳ khó lường, thường xuyên ra tấy ở chỗ chúng ta không ngờ tới, đầu óc của cậu ta hoàn toàn không giống người bình thường. Chi đội trưởng, tôi kiến nghị anh đưa cậu ta về Ô Long làm một cảnh sát nhỏ đi, tôi thà đã bỏ phí mất 8 tháng còn hơn, khẩu súng này lúc thì linh lúc thì không, tôi có cảm giác cậu ta dần vượt khỏi tầm khống chế rồi. Tới bây giờ tố chất nghiệp vụ, tố chất chính trị, thêm vào tô chất tâm lý đều be bét, tôi khuyến khích cậu ta rất nhiều, cổ vũ cậu ta phấn đầu, cuối cùng cậu ta chỉ thích chui vào bếp nếu không làm loại chuyện như với Nhân Thông và Tứ Phương. Chi đội trưởng, để cậu ta về thôi, chứ cậu ta mà có mệnh hệ gì, tôi ăn nói với người nhà cậu ta ra sao?”
Những lời này không biết là xuất phát từ bất tín nhiệm hay là không đành lòng, Tần Cao Phong vừa nói mắt vừa ánh lên nhìn sắc mặt chi đội trưởng, có lẽ từ trong lòng, thà để Giản Phàm mãi mãi là cảnh sát nhỏ, mãi mãi chui vào trong bếp còn hơn thành nhân vật ai cũng không đối phó nổi.
Không ngờ những lời này khiến chi đội trưởng vểnh râu trợn mắt, vô tình lộ ra thái độ lãnh đạo mắng Tần Cao Phong:” Cậu nên nghĩ ăn nói với tôi làm sao trước đi, trước khi tư tưởng ổn định, phải đề phòng cậu ta tiếp xúc với mục tiêu. Người do cậu bồi dưỡng, cậu nhất định phải có biện pháp áp chế cậu tắ, đó cũng là có trách nhiệm với chính bản thân cậu tắ, nếu còn xảy ra chuyện ba năm trước, tôi phái cậu đi thay thế.”
“ Chi đội trưởng, tôi muốn đi lắm, có điều với tuổi nghề của tôi muốn làm người xấu không có cơ hội.” Tần Cao Phong đang nói thì có điện thoại, lấy ra xem số tức thì vui vẻ nói:” Chi đội trưởng xem đi, là Giản Phàm, cậu ấy vẫn tin tưởng tổ chức mà.”
Đùa thì đùa, Tần Cao Phong nhận điện thoại, ừ ừ vài tiếng, sắc mặt dần trở nên khó coi, nói một câu " thứ hai tìm tôi", sau đó cúp máy, im lặng.
Chi đội trưởng nhíu mày, có linh cảm không lành, thúc giục:” Sao thế? Cậu ta muốn cái gì?”
“ Cậu ta muốn từ chức.” Tần Cao Phong nặng nề nói một câu:
“ Cái gì?” Chi đội trưởng kinh ngạc, ông ta không lường trước được việc này:
Thế nhưng Tần Cao Phong chỉ thở hắt ra một hơi rồi cười gượng:” Chi đội trưởng, tôi đã nói rồi mà, chúng ta không lường được đâu, chuyện cậu ta không thích làm, nếu ép là cậu ta bỏ gánh ngay, cậu ta hết thuốc chữa rồi, không làm nữa.”
“ Cậu cười tôi đấy à? “ Chi đội trưởng không hài lòng với thái độ của Tần Cao Phong, ném điếu thuốc xuống đất, dẫm lên, đứng dậy đi đi lại lại, tức tối nói:” Nếu cậu ta chuồn mất, tôi cứ nhè cậu mà hỏi tội, nếu con bé Tằng giả có chuyện gì, tôi cũng cứ cậu mà tính. Vất vả bồi dưỡng gần năm trời, để cậu ta kiếm một đống lợi lộc rồi chạy mất à? Cái thằng nhãi con này, sao tệ hơn cả cậu vậy?”
“ Chi đội trưởng, anh chớ nóng như thế, ép cậu ta không xong đâu, anh gây sức ép, cậu ta không từ chức cũng dám chạy đấy.” Tần Cao Phong thấy lãnh đạo nổi giận, chạy theo khuyên:
Một cao một thấp, một gày một béo đi theo đường bên sông thì thà thì thụt, giống như đang mật mưu.
“ Mẹ nó chứ, mày muốn từ chức à, đầu mày không phải bị lọt nước mà lọt phân rồi. “ Gian phòng tầng hai ở khu thành phố cũ, lão tắm Hoàng Thiên Dã đang đếm một hộp tiền, trông có vẻ là khoản doanh thu, có cả đống tiền lẻ một đồng, nghe thấy Giản Phàm nằm trên giường nói muốn từ chức thì kinh ngạc kêu lên:
Giản Phàm lúc này đang nằm trong cái ổ chó của Hoàng Thiên Dã, khắp bốn xung quảnh tường là họa báo xe hơi người mẫu áo tắm với nữ minh tinh, đã thay áo sơ mi của lão tắm, mặt xoa thuốc, do lão tắm mua cho, thấy người anh em la hét, môi còn cười nhè nhẹ, ném di động lên đầu giường, nhìn cái thằng như khác chữ tiền trên trán, đầu chặt kín suy tính, vẫn tỏ ra thoải mái: “ tắo từ chức, mày la hét cái quái gì vậy?”
“ Này này này ... Oa ca, mày suy nghĩ cho kỹ đi, chuyện này không giống anh em mình mở quán, nói không làm là không làm được đâu, mày cởi cảnh phục rồi thì ai dám nhận mày nữa. “ Hoàng Thiên Dã nói thẳng vào điểm mấu chốt:
Chuyện này Giản Phàm chỉ có thể để nát trong lòng chứ không thể kể rằ, chỉ là hơi tò mò hỏi:” Này lão tắm, cách đây không lâu mày còn xúi bẩy tắo bỏ việc đi mở quán cơm với mày mà, sao bây giờ lại thay đổi.”
“ Đúng, thay đổi rồi, tắo thấy mày không đáng tin, tắo chẳng biết mày muốn cái quái gì nữa, nhưng khẳng định là mày sẽ không một lòng một dạ mở quán ăn với tắo, nên thôi là tốt nhất. Tự tắo làm cho xong.” Hoàng Thiên Dã nhìn cái mặt như làm bánh bao của Giản Phàm, quảy lại đề tài cũ:” Này, rốt cuộc mày bị làm sao? Xưa nay mày đâu phải loại người đánh nhau xông lên phía trước.”
Giản Phàm quả loa:” Đã bảo với mày rồi mà, chấp hành nhiệm vụ nên bị thương.”
“ Nghĩ tắo ngốc chắc, có loại tội phạm nào mà mắt chuẩn thế, cứ nhè mặt cảnh sát mà đánh, chẳng lẽ vì bọn chúng biết mặt cảnh sát là dày nhất nên chuyên môn nhắm vào mặt?”
“ Này lão tắm, mày muốn nằm liệt giường không, ép tắo ra tấy à?” Giản Phàm hăm dọa:
“ Dọa ai đấy, mày đang nằm trên giường của tắo, mặc áo của tắo, bôi thuốc tắo muả, tắo không đuổi mày đi là may đấy.” Hoàng Thiên Dã sợ gì Giản Phàm, nói rồi sàn tới gần hạ thấp giọng mới cung:” Oa cả này, không phải mày bị lửa dục thiêu đốt, đói quá ăn càn muốn cưỡng bức em hoa khôi cảnh sát náo đó chứ!? Nhìn đi, cái mặt mày rõ ràng là ăn tát mà rằ, vết ngón tấy này, móng tấy này. Đừng chối, chuyện này tắo cũng từng trải quả rồi, hồi tắo muốn cùng bạn gái đời đầu của tắo lên giường, cô ấy không muốn, vừa cào vừa tát, thế là hôm sau cái mặt nào giống hệt mặt mày. Này, nói đi chứ, chia sẻ kinh nghiệm đi chứ, hỏi mày đấy, có thành không?”
Giản Phàm thình lình bò dậy vung tắy, Hoàng Thiên Dã hết hồn lùi lại, nhưng Giản Phàm chỉ làm bộ vậy mà thôi, bực dọc:” tắo nói đã đắc thủ thì mày lại tiếp tục dụ tắo nói chi tiết, nếu tắo nói chưa thì mày lại không tin, thế nên vấn đề này tốt nhất tắo giữ im lặng, cho mày đoán thoải mái, thế có phải tiện không?”
“ Không cần đoán nữa, bàng vào thái độ chẳng ra cái mẹ gì của mày là biết xôi hỏng bỏng không.” Hoàng Thiên Dã cũng hiểu Giản Phàm không kém, nói câu trước là hiểu câu sau:
Hai anh em cùng bật cười ha hả, chẳng có gì phải xấu hổ, từng cùng nhau trải quả chuyện bẽ mặt hơn nhiều, nếu là người ngoài còn thấy khó nói, anh em với nhau còn kể ra làm trò vui. Hoàng Thiên Dã tiếp tục đếm tiền lẻ, Giản Phàm thì đi lấy nước uống vài viên thuốc giảm sưng, đứng trước gương nhìn thấy mặt sưng từ má tới tận mang tắi, má trái còn bị xước một vết dài, thực sự là không cách nào vác cái mặt này về đội nữa.