“ Làm sao tôi biết được anh không nói dối? Tôi không tinh thông nghiệp vụ, anh biết hơn ai hết. “ Giản Phàm giọng chẳng hòa hoãn hơn chút nào, sặc một mùi nghi ngờ, lòng tin đã mất là thứ không dễ lấy lại:
“ Giản Phàm, rốt cuộc tôi làm gì khiến cậu mất lòng tin vào tôi như vậy? “ Tần Cao Phong cười khổ:
“ Ngày từ đầu anh đã nói dối tôi, không chỉ một lần, lại còn phối hợp với người khác lừa tôi, vậy mà anh yêu cầu tôi phải tin anh à? Giờ tôi không tin anh là hợp lý đúng không?”
“ Chuyện đã tới đây thì tôi nói nữa cũng vô ích rồi, đi theo tôi, chi đội trưởng tìm cậu nói chuyện, tới lúc vạch trần đáp án rồi .... Xem cái này đi, xem tôi chuẩn bị cho cậu cái gì?” Tần Cao Phong gãi đầu, luận về đấu khẩu, hắn có lý cũng không nói lại với Giản Phàm, nhất là khi đối phương đề phòng mình như thế, cởi cúc túi áo ngực, lấy ra một tờ giấy đưa Giản Phàm:
Giản Phàm cầm lấy xem, là đơn xin từ chức đã đóng dấu đỏ của chi đội trưởng, ý tứ là bây giờ chỉ cần Giản Phàm điền tên của mình vào, y sẽ không còn là cảnh sát nữa.
Tần Cao Phong thấy Giản Phàm chẳng có phản ứng gì thì mất kiên nhẫn, nếu là người khác thì hắn đã cho vài cái tát tỉnh người rồi, nhưng với Giản Phàm làm thế càng phản tác dụng. Đây vốn là thằng nhóc nhút nhát, gặp chút chuyện là trốn, giờ trải quả vài việc thay đổi hẳn rồi, càng gặp cứng càng cứng đầu, gặp cứng càng ngang, khiến hắn không khỏi cảm giác tự chuốc phiền vào thân: “ Chuyện này chỉ có tôi và chi đội trưởng biết mà thôi, nếu cậu muốn đi, thoải mái, nếu cậu muốn ở lại, hoan nghênh. Thế nào? Không phải tôi nuốt lời chứ?”
“ Vậy muốn tôi đi làm gì nữa?” Nếu có thể từ chức rồi, Giản Phàm không muốn gây thêm thù hận với cảnh sát, chuyện đó không lợi lộc gì:
“ Chỉ để cậu hiểu đầu đuôi mọi chuyện thôi, vì cậu rút lui mà toàn bộ kế hoạch sắp phá sản, một năm trước cậu đã được chọn trúng để chấp hành nhiệm vụ này. Đội trọng án cùng với tôi và chi đội trưởng không tiếc công sức nâng đỡ cậu, là vì có dụng ý đặc thù, nhưng tuyệt đối không hề có ý để cậu nguy hiểm, cũng không phải là âm mưu. Đây là kế hoạch quảng minh chính đại, liên quản tới vinh dự của cảnh sát, bất kể lúc nào cũng có thể nói ra một cách đường đường chính chính ... Nếu cậu không muốn đi cũng được. “ Tần Cao Phong đột nhiên trở nên rất dễ nói chuyện, thực ra quải hàm hắn bành lên, thái dương đã nổi gân xânh, rõ ràng kiềm chế cực độ rồi:
Giản Phàm nhìn Tần Cao Phong rất muốn ra tấy đánh mình lại không dám cũng thấy hả phần nào: “ Đi thì đi, xem các người còn định bày trò gì nữa, thoải mái, tôi sẽ vạch trần từng cái một.”
Hai người một trước một sau rời văn phòng đội trưởng, Tần Cao Phong lên xe trước, đợi một lúc không thấy Giản Phàm lên xe, còn tưởng y chuồn mất rồi, không ngờ Giản Phàm tự lái xe của mình phóng vút quả. Hành vi này làm hắn sôi gan, nhưng đã thực sự cảm giác được sự thay đổi rõ nét của Giản Phàm, tới lúc không thể mãi dùng ánh mắt cũ nhìn chàng trai này cũng không thể dùng cách ứng xử cũ được nữa.
Tọa lạc ở đường Hậu giả Hạng, một con đường cổ không lớn cách đại đội một chỉ mười phút đi xe, tòa nhà làm việc của chi đội hình sự tuy không có tường kính như các kiến trúc hiện đại, nhưng kết cấu bê tông cốt thép vững trãi thêm vào cảnh sát cầm súng trực ban ở trước cửa tỏa ra sự uy nghiêm trang trọng. Chi đội là cơ cấu thuần quản lý, chỉ huy đại đội trọng án được gọi là tinh anh của cảnh sát hình sự và đại đội kỹ thuật hình sự đều làm việc ở đây.
Khuôn viên chi đội rất rộng, đi quả cửa là tòa nhà làm việc của chi đội, cách sân là đại đội trọng án, bãi đỗ xe ở sân sau, gần nhà giam tạm thời.
Giản Phàm đứng ở cửa phòng hội nghị ở tầng năm, y từng tới nơi này rồi, tuy không nhiều nhưng vẫn còn nhớ rõ, hội nghị chuyên án 6.24 được mở ở đây, khi tới nơi thì đã là lúc nghỉ trưa, vừa vặn, Giản Phàm cũng không muốn gặp phải người quen ở đội trọng án.
Nói là sợ gặp phải, kỳ thực là rất muốn gặp phải, mấy tuần rồi không gặp Hồ Lệ Quân, có một lần gặp Trương Kiệt, nghe nói chị Hồ phụ trách một vụ án lừa bán trẻ em, đã nhiều ngày rồi không về đội. Cái nghề này là như thế, đôi khi gặp được vụ án đặc thù, tới cả người nhà cũng không biết được là ở đâu, thế nên cái nghề này chỉ phù hợp với người độc thân, cho dù kết hôn rồi cũng mau chóng trở về hàng ngũ độc thân.
Tỷ lệ ly hôn của cảnh sự rất cao, đặc biệt là người thường đi thực địa, Giản Phàm tiếp xúc đa phần toàn là nam nữ độc thân hoặc đã ly hôn, ví như Hồ Lệ Quân, Tần Cao Phong.
Cũng muốn gọi điện nhắn tin hỏi thăm Hồ Lệ Quân, không rõ thái độ người ta ra sao, cảm giác như thế giống đeo bám, e gây phản cảm lại thôi.
Còn đang suy nghĩ linh tinh thì Tần Cao Phong ở cửa nghiêng người sang bên tránh đường, mặt đánh vào bên trong gọi:” Vào đi.”
Rất yên tĩnh, phòng hội nghị đủ sức chưa gần một trăm người họp cùng lúc, hiện thêm cả Giản Phàm cũng chỉ có ba người, chi đội trưởng Ngũ ngồi ở vị trí gần chính diện chiếc bàn bầu dục, trên bàn là một chồng hồ sơ dày, có tới bảy tám quyển, trước mặt trải đơn xin từ chức, bút đặt bên trên, hình như là chuẩn bị ký tên, nhưng Giản Phàm ngày từ cửa đã nhìn thấy rồi, đó là cái đơn trống.
Trước mắt là chỉ huy tối cao của cảnh sát hình sự thành phố Đại Nguyên, thấp đậm người, mái tóc dù đã nhuộm vẫn không che dấu được chân tóc ngả màu hoa râm, mặt tắng thương đen sạm, không nhìn ra vui buồn mừng giận, chỉ bình tĩnh nhìn Giản Phàm.
Nghe nói chi đội trưởng cực kỳ nóng tính, chửi mắng các đội trưởng cũng không khách khí gì, "cút về đồ công an tra hổ khẩu" là câu nói kinh điển nhất, đối diện với Tần Cao Phong thì Giản Phàm không sợ, nhưng với cấp trên của cấp trên này thì hơi chút hồi hộp, theo như lời Tần Cao Phong thì vị này mới thực sự là người chỉ huy cái nhiệm vụ bí mật kia.
Giản Phàm kính lễ chờ đợi, phải biết ý đồ của đối phương trước mới tiện tỏ thái độ.
“ Chàng trai, cậu có thể không hiểu tôi, nhưng tôi rất hiểu cậu.” Lên tiếng rồi, chi đội trưởng tỏ ra hết sức hòa nhã, giống như trưởng bối trong nhà nói chuyện với hậu bối mình tán thưởng:” Vụ án cướp tiệm vàng 8.19 năm ngoái, cậu còn là hiệp cảnh ở đồn công an huyện Ô Long, tôi đã nghe thấy tên cậu, trao phần thưởng cho hiệp cảnh là chuyện lần đầu tiên xuất hiện trong hệ thống công an Đại Nguyên. Về sau ở vụ án tiền giả, lửa gạt cướp của còn cả đại án 24.6, mỗi lần cậu đều có biểu hiện không tầm thường, xem ra không thể lấy thành tích thi cử mà luận anh hùng. Mấy học viên xuất sắc nhất khóa của cậu được an bài ở cục hoặc phân cục, bây giờ chỉ lo quét dọn trà nước, còn cậu là người xếp cuối bảng lại vươn lên, giỏi, rất giỏi. Chỉ là làm cảnh sát sắp một năm, chuẩn bị lên chính chức, biểu hiện ưu tú như thế, lại vừa lập công lại vừa có thưởng, chẳng lẽ cái nghề này khiến cậu căm ghét tới mức muốn từ bỏ?”
Giản Phàm biết ý đồ câu này, nếu nói là căm ghét, nhưng lại biểu hiện nổi bật như thế chịu khó như thế, hình như không thể nói là ghét được, nếu không ghét mà lại bỏ, vậy thì không hợp lý rồi, đây là chỗ mâu thuẫn.
Không trả lời, nếu đây là kẻ cầm đầu toàn bộ sự việc thì ông ta biết rõ nguyên nhân không ai hết, vòng vo thế này thật vô nghĩa.