Phòng hội nghi rộng lớn, không có lấy một tiếng động.
Thấy Giản Phàm chỉ đứng đó không nói không rằng, chi đội trưởng không giận, tiếp tục mỉm cười hỏi: “ Dù thế nào cậu cũng có cái nhìn tốt hoặc xấu với nghề cảnh sát này chứ? Chẳng lẽ cái này cũng không thể nói được?”
“ Không thể nói là tốt, cũng chẳng thể nói là xấu, nhưng tôi thích cuộc sống của một người dân bình thường hơn. “ Giản Phàm trả lời lại bằng một câu tựa đúng lại tựa sai, coi như cũng tương xứng với câu hỏi của đối phương, thái độ cũng chừng mực, không gày gắt như lúc nãy, nếu quảy trở lại là một thường dân rồi lại đi gây sự với cái cơ cấu bạo lực này là ngu xuẩn:
Chi đội trưởng gật gù:” Đây coi như là một lời đánh giá công bằng, cũng là hi vọng của đại đa số người Đại Nguyên. Tôi xem hồ sơ của cậu từ trung học tới đại học, đều không quá tốt, cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, ở công ty điện tín làm việc thời gian ngắn, đánh giá cũng không cao. Giản Phàm, cậu đã bao giờ có tính toán hay trù tính gì sự nghiệp cả đời chưa?”
Đây là câu hỏi Giản Phàm tự hòi mình rất lâu, rất nhiều lần rồi, cho tới bây giờ, câu trả lời vẫn là như vậy:” Chưa có.”
Câu trả lời này chẳng có gì bất ngờ, người trẻ tuổi đa phần đều thế sống một cách mơ hồ, nếu không phải để cuộc đời cuốn đi thì cũng nghe cha mẹ an bài, trong đợt cảnh sát nhận vào năm ngoái, đâu có thiếu những người chỉ đi làm kiếm đồng lương, nói lý tưởng sự nghiệp gì đó đều là quá xâ vời, không chừng người ta cười cho là ngớ ngẩn.
Hỏi câu này không phải làm khó Giản Phàm, mà là vì coi trọng y, với một người bình thường, chẳng ai quản tâm anh sống có mục đích hay lý tưởng, thậm chí chả bận tâm anh chết thế nào, tồn tại hay không tồn tại chẳng ảnh hưởng mấy, Giản Phàm là ngoại lệ nên mới phải tốn công với y như thế, chi đội trưởng thở dài:” Trẻ con bây giờ cứ nói trưởng thành sớm, kỳ thực là mặt thể chất sinh lí thôi, suy nghĩ còn non nớt lắm, nếu là thế hệ trước, chưa hai mươi đã phải gánh vác giả đình rồi, còn thời này vẫn đi học vẫn ngửa tấy xin tiền cha mẹ ... Tuổi cậu bây giờ khả năng chưa hiểu được tầm quản trọng của nghề nghiệp hay hưởng thụ lạc thú của nghề nghiệp đó mang lại cho cuộc sống. Khi tôi ở tuổi cậu, không đỗ được đại học, làm lính vài năm, kỳ thực khi đó mục đích làm lính của tôi là có hộ khẩu được phân phối công việc. Giải ngũ liền hồ đồ thành cảnh sát, ha ha ha ... Sau đó hồ đồ làm cảnh sát cả đời, đội trưởng của cậu cũng vậy, một thời phá phách gây rắc rối ghê gớm hơn cậu nhiều, cha cậu ta quản không nổi nên ném vào trong quân đội.”
Tần Cao Phong cười méo miệng, giống như phối hợp diễn kịch:” Chi đội trưởng, anh đừng lấy tôi làm tài liệu giáo dục phản diện chứ, uy tín của tôi vì một câu nói của anh mà mất sạch rồi.”
Mắt Giản Phàm liếc trái liếc phải, té ra hai vị này bằng tuổi mình cũng hồ đồ cả thôi, thời nhỏ có khi còn tệ hơn nữa, không biết chi đội trưởng thế nào chứ Giản Phàm dám chắc Tần Cao Phong nát hơn mình là cái chắc, nghe thế cũng thấy khoái trá phần nào.
Chi đội trưởng nhìn nét mặt Giản Phàm bớt vẻ thù địch đề phòng, hơi ngả người tới phía trước:” Thời đại thay đổi rồi, tôi không biết thế hệ các cậu nghĩ gì nữa, nhưng giá trị quản của xã hội bây giờ quá hạn hẹp, chỉ lấy tiền tài luận anh hùng, hạn chế rất nhiều người phát huy tài năng của mình. Vấn đề trong đó không biết cậu từng suy nghĩ chưa? Nếu như con người sống cả đời chỉ vì tiền, làm mọi thứ chỉ mục đích là tiền, sống thế chẳng phải quá thiếu hàm lượng kỹ thuật à?
“ Cuộc sống con người không thể thiếu được cảm giác vinh dự, cho dù là cậu chỉ vì tiền, thành người có tiền, nhu cầu trong giai đoạn cơ cấp là mua nhà mua xe, giai đoạn trung cấp là mua thân phận địa vị, còn lên giai đoạn cao cấp, sẽ bỏ rất nhiều tiền ra để mua vinh dự, để có thêm nhiều người thừa nhận mình. Ví dụ có sẵn nhé, cậu biết Thành Long chứ, làm từ thiện rất chăm chỉ, kiếm được không ít, nhưng đem cả đống đi làm từ thiện, quyên góp còn nhiều hơn số tiền làm rằ. Còn một người nữa, vị có tiền nhất, một bức di thư đã quyên toàn bộ tiền kiếm cả đời. Điều này nói lên cái gì? Tiền mang lại khoái cảm và thành tựu rất hữu hạn là theo đuổi của người tầm thường.”
“ Vừa rồi tôi nghe Cao Phong kể, gọi đồn trưởng Giản là chú hai cậu tới ôn chuyện cũ là chủ ý của tôi, chú cậu là bạn học sơ trung của tôi đấy, mục đích để cậu và người nhà cậu cảm thụ được vinh dự của nghề này mang lại. Nếu như sự kiện này gây cho cậu cảm giác không tốt, tôi xin lỗi.”
Tuy cùng một cách giải thích, nhưng linh hoạt dễ nghe hơn Tần Cao Phong nhiều, Giản Phàm kính lễ: “ Không, là tôi hiểu lầm, cám ơn chi đội trưởng.”
Không xét mục đích hành động, mẹ thực sự vì mình mà tự hào, cho dù mọi thứ chỉ là giả, Giản Phàm vẫn chân thành cám ơn.
“ Đừng khách khí, được rồi, chúng ta quảy lại đề tài chính ngày hôm nay, những chuyện trước đó khiến cho cậu có suy đoán và hành vi quá khích, đánh giá của tôi chia làm hai bộ phận. Thứ nhất, cậu rất thông minh, tôi luôn biết cậu thông minh, nhưng không ngờ cậu vẫn thông minh hơn cả tưởng tượng của tôi. Bộ phận thứ hai đó là cậu thông minh quá mức, cho nên áp đặt suy nghĩ của mình vào một số sự kiện dẫn tới suy đoán sai lầm. Bất kể là Cao Phong hay tôi, đều không có quyền cưỡng ép cậu làm chuyện cậu không muốn, cũng không thể phái cảnh sát đang phục vụ trong ngành đi nằm vùng, đó là hành vi vô trách nhiệm với an toàn nhân thân của các đồng chí. Chuyện này cậu có thể yên tâm, tôi quyết định thỏa mãn thỉnh cầu của cậu.”
Nói xong ký tên vào tờ giấy trống, nét chữ rồng bay phượng múa, gần như không nhận ra là chữ gì, bút dừng lại, chi đội trưởng đẩy về phía trước, như trút được gánh nặng, lai có vẻ không đành lòng, giọng có chút bùi ngùi:” Mỗi năm tôi ký tên khai trừ và xin từ chức vụ tới mười mấy người, nhiều năm như vậy, cậu là người khiến tôi nuối tiếc nhất. Nhưng vào thời khắc cuối cùng này, tôi chân thành muốn giữ cậu lại, Giản Phàm, hãy suy nghĩ thận trọng.”
Chỉ còn một bước chân nữa là ra khỏi ngành này, hơn nữa toàn quyền do mình quyết định, không lo sức ép của ai nữa, Giản Phàm thở phào đồng thời cũng thấy trống rỗng, mấy câu nói của chi đội trưởng khiến y hoài nghi suy đoán của mình có đúng hay không? Có phải là mình đã quá đa nghi, có phải là bệnh nghề nghiệp, tiếp xúc với càng nhiều chuyện ở bên cạnh, hình như mình càng thêm nghi ngờ hết thảy mọi thứ.
Công bằng mà nói Giản Phàm không phải phàm cảm cái nghề này, nghề này có cái tốt cái xấu, cũng có cái hay và điểm hấp dẫn, nói tới phảm cảm là vì sự việc vừa rồi, không bao trùm toàn bộ, có những lúc y thực sự tìm thấy thú vui trong nghề, nhất là ở trong phòng hồ sơ nghiên cứu vụ án, hoặc giải được nút thắt trong vụ án bế tắc.
Nếu chỉ vì một vài cá nhân mà từ bỏ có đáng không, mình còn rất nhiều đồng đội khác kia mà?
“ Thế này đi, việc từ chức lấy hồ sơ nhân sự để quyết định, trước khi phát sinh hiệu lực, nếu cậu chưa có an bài gì cho nghề nghiệp tương lai, vậy để tôi an bài cho cậu, làm thêm cảnh sát một ngày cuối cùng, thế nào? “ Chi đội trưởng đưa ra kiến nghị rất rộng rãi:
“ Vâng.” Giản Phàm nhìn sang hồ sơ vụ án, không khó đoán thứ này chuẩn bị cho mình: