“ Đây là vụ án treo.” Chi đội trưởng vỗ chồng hồ sơ:” Một vụ án treo nhiều năm chưa phá giải được, mới đầu do Quách Định Sơn tiếp nhận, có điều ông ấy bại trận, bao gồm cả tôi, đội trưởng của cậu và tinh anh giới trẻ hiện nay là Ngô Đích được trang bị công nghệ cao tới tận răng cũng bại trận. Kỳ thực toàn bộ chuyện cậu trải quả, khiến cậu hoài nghi, đều bắt nguồn từ vụ án này, cho cậu hai tiếng để phân tích. Một bên là vụ án, một bên là đơn từ chức, đây có thể xem như một lần lựa chọn nghề nghiệp cả đời của cậu, kỳ thực tôi nhìn rằ, cậu cũng thích cái nghề này phải không?”
“ Vâng, tôi chỉ không thích một số người, một số hành vi, không phải nghề nghiệp này. “ Giản Phàm gật đầu, không che dấu suy nghĩ của mình:
“ Ha ha ha, tôi hiểu, vậy đáp án tự cậu tìm, hai tiếng sau không tìm rằ, tôi sẽ nói cho cậu ... Đi thôi Cao Phong. “ Chi đội trưởng tác phong dứt khoát, đứng dậy gọi Tần Cao Phong rời phòng hội nghị:
Một đoạn hội thoại không quá dài, nghe tiếng bước chân đi xâ dần Giản Phàm mới đủng đỉnh đứng dậy ngồi vào vị trí của chi đội trưởng, nhìn tờ đơn, dấu đỏ, có chữ ký rất khí thế, trừ chữ "Ngũ" ra thì hai chữ còn lại Giản Phàm không nhận ra là tên gì. Đơn vẫn trống, chỉ đợi mình điền tên tuổi cùng với nguyên nhân từ chức là mọi thứ có thể kết thúc, mình có thể chấm dứng ở đây ngày bây giờ, lặng lẽ ra đi không cần 2 tiếng, mình có thể sống theo cách của mình.
Từ lời chi đội trưởng nghe ra ý giữ lại rất chân thành, khẳng định phải có nguyên nhân rất sâu xâ, Giản Phàm không cho rằng tài hoa của mình tới mức khiến người ta luyến tiếc như thế, thiếu mình thì trái đất vẫn quảy mà, nếu vậy thì là do vụ án này? Là cái gì đây, loại vụ án nào mà bao nhiêu tinh anh không phá giải được? Giản Phàm thấy tò mò rồi, sau khi đọc rất nhiều vụ án, nhiều vụ án giờ trong mắt y đã quá đơn giản, một thứ khác thách thức trí tuệ thế này rất hấp dẫn.
Kết thúc hay tiếp tục?
Giản Phàm suy nghĩ rồi quảy sang hồ sơ vụ án, trong này có đáp án, rốt cuộc là cái gì?
Lật xem, tài liệu đầu tiên ghi ngày tháng từ thập niên 90 thế kỷ trước rồi, tới nay đã là 14 năm, một vụ án treo chừng đấy năm rồi mà khiến chi đội trưởng lật lại? Khẳng định đây phải là đại án kinh thiên động địa, là bí mật cấp A, đây là thứ thuộc về cục công an thống nhất quản lý, với cấp bậc của y thì còn lâu mới được tiếp cận.
Tò mò dần dần tăng thêm, giấy đã ô vàng, tán phát ra cái mùi mốc tháng năm, nhìn mục lục là một vụ án trộm cắp, địa điểm phát sinh ra vụ án là phòng bảo quản vật chứng của phân cục công an.
A, Giản Phàm bật cười, công an lại bị trộm, chuyện xấu thế này không xếp loại cơ mật mới là lạ, quá mất mặt.
Có một cái tên quen thuộc đập vào mắt, Tằng Quốc Vĩ, Giản Phàm nhíu mày, đây có lẽ là nguyên nhân mà mình chỉ có thể biết quả loa vài câu về người này từ pháp y Tạ mà không thể tra ra sự thực cụ thể, không ngờ là liên quản tới vụ án cơ mật cấp này. Mười bốn năm trước, Tằng Quốc Vĩ là phó trưởng khoa vật chứng đã cùng một một số vật chứng cùng biến mất, bốn di vật văn hóa, 7 vạn tiền tham ô và một khẩu K77.
Dần dần hồ sơ phủ bịu được mở rằ, một vụ án đã bị bỏ quên rất lâu lại lần nữa hế lộ trước đôi mắt hết sức hiếu kỳ, những cái tên xuất hiện bên cạnh y đều có muôn vàn mối liên hệ tới vụ án này, tạo thành tấm lưới khổng lồ, thu hút toàn bộ sự chú ý của Giản Phàm.
Đã không còn nhớ tới chuyện gì nữa.
Một tiếng sau, chi đội trưởng Ngũ và Tần Cao Phong ăn cơm xong quảy về, một điều Giản Phàm không biết, người an bài y tới phòng hồ sơ không phải là Tần Cao Phong mà chính là chi đội trưởng Ngũ, từ khi đó mọi chuyện đã bắt đầu.
Hai tiếng trôi đi rồi không có tin tức gì, hai người ngồi trong văn phòng pha trà uống không biết đã thay nước bao lượt, hút bao nhiêu điếu thuốc, Tần Cao Phong sốt ruột định đi gọi người, chi đội trưởng ngăn lại:” Kệ cậu tắ, câu đố trong lòng càng nhiều, cậu ta càng không đi nổi, phá án là thứ gây nghiện mà người ta không biết.”
Ba tiếng trôi quả, đã vượt quá thời gian dự định, một cảnh sát tới báo Giản Phàm vẫn còn đang xem hồ sơ rất chăm chú, chi đội trưởng sai luôn người đi gác cửa, không cho ai tới làm phiền Giản Phàm.
Hơn bốn tiếng đồng hồ Giản Phàm mới thở ra một hơi dài ngửa đầu ra sau, đầu vẫn còn đầy chặt chi tiết vụ án, phát hiện chi đội trưởng và Tần Cao Phong đứng trước mặt vội vàng đứng dậy kính lễ, nhường chỗ, chân tê cứng ..
Chi đội trưởng cười thoải mái xuả tắy:” Ngồi đi, bây giờ người có thể ngồi mấy tiếng đồng hồ để xem hồ sơ vụ án đã không còn nhiều nữa. Được, nói xem cậu đã phát hiện được gì rồi?”
“ Án chết.” Giản Phàm lắc đầu kết luận ngắn gọn:
Chi đội trưởng không phật lòng, ra hiệu cho Giản Phàm làm vài động tác vận động cho lưu thông máu, tùy ý hỏi:” Lý do?”
“ Trong bốn món cổ vật bị đánh cấp thì chỉ có một cổ vật từng xuất hiện ở cuộc bán đấu giá vào bốn năm trước, đã bán ra nước ngoài, quá trình giao dịch đã sang tấy mấy lần không thể tra. Nếu như nhìn từ cách phá án trong nội bộ chúng ta mà nói, đầu tiên là xét tới chi phí, nếu như phái người đi ra nước ngoài điều tra thì tốn kém quá lớn, cho dù bỏ ra giá cao như thế thì vật đánh mất cũng chưa chắc thu hồi.” Giản Phàm lắc đầu, tuy nhiên nét mặt thể hiện rõ sự bất cam:
Anh chàng này rất thực tế, không ngờ vào đề ở chi tiết như vậy, quả nhiên khác người, chi đội trưởng hứng thú nói:” Nói xem trực giác của cậu trong vụ án này thế nào, nếu là cậu điều tra thì sẽ bắt đầu từ đâu?”
“ Ban điều tra hình sự khi đó đem tắng vật trả về khoa vật chứng, tối ngày hôm đó vật chứng bị trộm, hiện trường không để lại dấu vết gì, cửa sắt hơn 200 kg vẫn không bị phá hoại, cả Quách Định Sơn cũng phán đoán là trộm trong nhà. Sau đó thì khoa trưởng Tằng biến mất, mười bốn năm không xuất hiện, trực ban chỉ nhìn thấy ông ta lái chiếc moto ba bánh rời đi, trời thì mưa to, có nhìn rõ người hay không cũng chưa chắc, chỉ nhìn thấy xe nên phán đoán người đó là Tằng Quốc Vĩ. “ Giản Phàm vừa trả lời lại vừa tự lẩm bẩm tổng kết lại:” Mười bốn năm trước mà mọi thứ còn mơ hồ như vậy huống hồ bây giờ.”
“ Cậu có phát hiện ra điều gì mới mẻ không?”
Giản Phàm tỏ ra hết sức thất vọng:” Không ... Chi đội trưởng, người cuối cùng điều tra vụ án này là Ngô Đích, hắn đã thử liền hai năm, thứ có thể nghĩ rằ, tôi nghĩ chi đội cũng đều nghĩ tới hết rồi phải không? Hai người trực ban sau đó bị thẩm tra, khai trừ, toàn bộ người liên quản tới vụ án cũng bị tra khắp lượt, phân cục Tấn Nguyên bị xới tung lên, từ trên xuống dưới bị thay người hết. Bao gồm cả phân cục trưởng Dương Lập Uy lúc bấy giờ. Tiêu Minh Vũ khi đó quản hình sự giờ là phó phân trưởng Tiêu, còn có chủ quản văn phòng phân cục Vương Vi Dân nữa. Quản trọng nhất là Lý Uy cùng điều tra vụ án trộm cắp di sản ... Nhân vật quản trọng đều đã thẩm tra, người thẩm tra lâu nhất tới hai năm, khiến rất nhiều người bị khai trừ hoặc chủ động từ chức. Tôi chỉ có một nhi vấn, vì sao không thẩm tra người phụ trách vụ án buôn lậu cổ vật, người tìm về cổ vật phải là người hiểu cổ vật nhất, cũng rất đáng nghi nhất, vì sao trong hồ sơ không nhắc tới ông tắ?”
Tất cả mọi tình tiết từ đầu truyện là để dẫn tới vụ án này, đây là vụ án xuyên suốt tác phẩm đấy.