Tần Cao Phong nhắc khéo một câu: “ Ông ta tên là Ngũ Thần Quảng.”
“ Ngũ Thần Quảng là ai? Chuyện này còn có ẩn tỉnh gì ... A ... “ Giản Phàm đang nói chợt tỉnh rằ, vỗ trán một cái, thì ra là vị ngồi ngày trước mắt mình đây, sơ hở duy nhất mình tìm ra lại chính là chi đội trưởng, cười ngượng: “ ... Xin lỗi chi đội trưởng, nếu thế thì chắc chắn không phải là chú rồi.”
“ Ha ha ha ! “ Chi đội trưởng bị vẻ mặt Giản Phàm làm cười không thôi, toàn bộ nhân vật liên quản tới vụ án đều bị y nắm hết trong tắy, ngày cả mình cũng bị liên quản: “ Tốt, tốt, điều này chứng tỏ cậu cực kỳ để tâm, nhớ vụ án rõ ràng như thế. Năm xưa tôi chính là người phụ trách vụ án buôn lậu di vật văn hóa này, do trong quá trình truy bắt nghi phạm mà bị thương, lúc đó tôi đang phẫu thuật ở huyện Dương Cao, nếu không tôi cũng bị điều tra rồi. Đã mười bốn năm, thương hải tắng điền, khi đó phá án thế nào các cậu không hiểu nổi đâu, lắp một bộ điện thoại tốn kém tới hơn 8000, chúng tôi bắt được vài nghi phạm, gọi điện thoại về cho cục mất tới ba tiếng, nào có thông tin thuận lợi như bây giờ. Cảnh còn người mất, đến khi tôi về đội một cái là bị điều đi ngay, về sau mới biết xảy ra chuyện gì, Lão Tằng là chiến hữu của tôi, chúng tôi mặc cảnh phục cùng nhau, cho tới tận bây giờ tôi vẫn không tin ông ấy lại biển thủ tắng vật, bỏ lại một đứa con gái mười bốn năm không rõ tung tích. Cậu cũng biết con bé đấy.”
“ Vâng, tôi biết ! “ Giản Phàm hơi đỏ mặt, lời của chi đội trưởng là hồi ức cũng là ngầm thanh minh cho bản thân, với điều kiện thông tin ngày đó, tất nhiên không thể liên quản tới vụ án cách đó mấy trăm km, chuyển chủ đề: “ Chi đội trưởng, tôi thấy khả năng phá được vụ án này gần như bằng không.”
“ Thế sao? Giả sử tôi để cậu phụ trách vụ án treo này thì cậu có lòng tin không? Đối với người biết vụ án này trong cục, đây là cực hạn, tinh anh toàn thành phố muôn khiêu chiến cực hạn đều chịu chết.” Chi đổi trưởng kích động Giản Phàm:
Sự kích động động này không có bất kỳ kết quả nào, Giản Phàm vô cùng lý trí:” Nếu là bằng không, tôi không tham gia, phá được mới là lạ, trừ khi biết được tung tích của Tằng Quốc Vĩ, nếu không khác gì mua tờ vé số rồi mơ trúng độc đắc.”
Câu nói nảm lòng này cũng không khiến chi đội trưởng nhụt chí:” Vậy cậu ngồi tới 4 tiếng xem một vụ án chết để làm gì, chỉ để nói một câu nhụt chí thế thôi à?”
“ Xin cho tôi nói thẳng.” Giản Phàm ngồi thẳng người lên, nghiêm túc nói:” Chi đội trưởng, chú nói vụ án này có liên quản tới việc tôi tiếp xúc, tôi nghĩ chú không phải nhất định là muốn phá vụ án này, mà lấy nó làm điểm đột phá, phải chăng những người liên quản còn dính líu tới vụ án lớn hơn?”
Chi đội trưởng chỉ Giản Phàm, nhưng cười với Tần Cao Phong:” Ha ha ha, Cao Phong, tôi nói thế nào nhìn, không quả mắt cậu ta được đâu, bị cậu ta nhìn thấu mấu chốt trong đó rồi. Giản Phàm, bây giờ tôi giải câu đố cho cậu, cậu mới chỉ nhìn thấy bề ngoài thôi, chân tướng phức tạp hơn xâ những gì cậu có thể tưởng tượng, tôi muốn lấy vụ án này giữ cậu lại. Nếu như cậu thấy bố trí của tôi không tốt, hoặc tính nguy hiểm quá cao, hoặc cậu không muốn tiếp nhận, cậu có thể từ chức ... Bây giờ thế nào?”
“ Tôi muốn nghe.” Giản Phàm trả lời dứt khoát, án treo mười mấy năm, liên quản tới đứa con mồ hôi bỏ rơi, một nhân vật truyền kỳ của hệ thống công an, thậm chí cả cha của Dương Hồng Hạnh, bí mật phía sau khiến y hứng thú:
“ Tốt, đó chính là vì sao ngày từ đầu tôi nhìn trúng cậu.”
Chi đội trưởng gật gù, chàng trai này hiện giờ tựa tin mà không tin, tựa nghi mà không nghi, mắt ánh lên vẻ trí tuệ cùng hứng thú, đây là thái độ của người tra án, nhất thiết đều có khả năng, làm ông ta tán thưởng, cơ mà thằng nhóc này mặt cũng đủ dày, mới mấy tiếng trước còn một hai đòi đi, giở đủ thủ đoạn không giữ lại nổi, giờ ngồi đây như không có chuyện gì vậy.
Tần Cao Phong biết thói quen của chi đội trưởng, móc bật lửa châm cho mỗi người một điều thuốc, Giản Phàm lắc đầu từ chối, chăm chú chờ đợi.
Chi đội trưởng rít sâu một hơi, đầu điếu thuốc sáng lên cháy một đoạn lớn, hai lỗ mũi phun ra làn khói dày, có vẻ chim trong hồi tưởng một lúc mới lên tiếng:” Vụ án cướp tiệm vàng 8.19 năm ngoái cậu mang tới cho chi đội một niềm vui bất ngờ, chỉ bằng vào hai hiệp cảnh không vũ trang bắt được hai nghi phạm truy nã sẵn sàng nổ súng kháng cứ. Khi cậu báo danh thi làm cảnh sát tôi đã chú ý tới cậu rồi, tuy thành tích của cậu không tốt, nhưng chuyên giả tâm lý học của sở cảnh sát tỉnh đánh giá cậu rất cao, nên cậu được phá cách vào lớp tuyển dụng đặc biệt. Nhưng biểu hiện của cậu ở trường huấn luyện làm tôi thất vọng, mắt đồng bộ trời sinh, thành tích bắn tồi tệ, hơn nữa lớp huẫn luyện thể chất còn bị nữ sinh đánh bại, đúng không? Huấn luyện viên Lữ nói thế, không sai chứ?”
Giản Phàm khẽ mỉm cười, dáng vẻ xem thường, lòng chửi thầm, phá cách? Mẹ tôi bỏ tiền ra mua lấy đấy, mẹ nó đừng nói như thể ban ơn cho người tắ. Còn bị nữ sinh đánh bại càng nực cười, chẳng thèm bao biện, nam nhân tốt không đấu với nữ, nếu y thực sự muốn giành thắng lợi thì không bao giờ thiếu thủ đoạn. Chẳng đáp, chưa rõ ông ta làn man như vậy có ý gì.
Không nói, chi đội trưởng coi như là ngầm thừa nhận:” Khi tôi thất vọng thì cậu làm một việc quá giới hạn, có biết là việc gì không?”
“ Đánh nhau.” Giản Phàm đáp gọn, té ra lần đó thoát được cũng có nguyên nhân:
“ Nói đúng rồi, khi đó bốn người các cậu đứng gác ở khách sạn Cửu Đỉnh, ba người kia tố chất sức khỏe đều hơn cậu, đặc biệt là Tiêu Thành Cương từng học trường võ, người thường không phải đối thủ của họ, nhưng bị ba tên vệ sĩ đánh thương tích. Còn cậu, thật là lạ, người kém nhất lại xoay chuyển tình thế, đánh thắng một vệ sĩ, sau đó lại dẫn cả đám đầu bếp ra hỗn chiến, rồi cậu đứng ngoài cách sông xem lửa cháy ... Ha ha ha, hoang đường hơn nữa là đẩy hết trách nhiệm lên đầu nhân vật công chúng, biến bản thân thành người bị hại. À, hôm đó người ra tấy trước là là Tiêu Thành Cương phải không?” Chi đội trưởng giống như đang nhìn một đứa bé nghịch ngợm làm chuyện xấu vậy, nói tới chỗ thú vị không nhịn được cười:” Không chỉ ứng biến tốt, nhận định tình thế nhanh, mồm mép càng ngoa ngoắt đổi trắng thay đen, ha ha ha.”
Giản Phàm chẳng sợ bị khơi lại chuyện cũ, lần đó y xử lý rất tốt, không để lại ảnh hưởng xã hội nào, hơn nữa còn lấy được lòng đồng tình của người dân với cảnh sát, đề cao hình tượng cảnh sát, y không tham dự đánh nhau còn cứu vãn tình thế, chỉ có công không có tội:” Chuyện đó đã quả rồi.”
“ Đúng thế, bên ngoài đánh giá với cảnh sát rất cao, nếu xử phạt cậu, chẳng phải là tự vả mặt sao. “ Chi đội trưởng nhảy quả chuyện này:” Biết cậu có bản lĩnh này, cho tôi liền có ý thức bồi dưỡng cậu, đưa cậu vào đại đội một, cậu rất giỏi, tham giả vụ án tiền giả lập công. Ai ngờ cậu lúc thì cậu nhát gan, lúc lại thì gan chùm trời, lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ đã nổ súng bắn người, nếu không kịp thời ngăn cản không biết gây hậu quả rồi, lại còn chuyện chấp hành nhiệm vụ đả thương người ta ... Nói thật hôm đó tim tôi vọt tận cổ, khi cậu bị đốc sát đưa đi, tôi đã muốn từ bỏ rồi, một người không có khả năng kiềm chế, không khác gì quả bom nổ chậm cả.”