Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 358 - Chương 118: Tình Nồng Ảm Đạm. (2)

Hắc Oa Chương 118: Tình nồng ảm đạm. (2)

Giản Phàm cười xòa không bình luận, xưa nay ở chuyện quần áo y rất quả loa, không phải mẹ mua thì Lỵ Lỵ mua cho. Tất nhiên trước kia còn có người khác nữa, lúc này bị Tương Địch Giai không ngừng ướm quần áo lên người mình rồi nhận xét, lòng có chút cảm giác khác thường, nhưng cũng hơi cảm động. Chỉ là nhìn dáng vẻ chăm chú hào hứng của cô như thế, không biết vụ này tốn bao nhiêu thời gian, hôm nay y có kế hoạch đặc biệt.

May không lâu sau Tương Địch Giai tìm được bộ ưng ý đưa Giản Phàm, đó là bộ âu phục xanh tím than sẫm màu: “ Giản Phàm, lại đây thử bộ này đi, đây là thương hiệu nước Pháp, không quá có tiếng, nhưng rất chất lượng, hơn nữa bọn họ đề cao phong cách đơn giản, phóng khoáng mà lịch lãm, phù hợp với cậu lắm đấy.”

“ Đắt quá, không thử. “ Giản Phàm nhìn mác áo mà lè lưỡi, một bộ Âu phục hơn 2000, tức là hơn cả tháng lương của y bây giờ, ai mà mặc nổi:

“ Mau thử đi, quẹt thẻ của anh tôi, lâu lâu nếu không tiêu tiền, anh ấy quên mất còn có em gái. “ Tương Địch Giai thúc giục: “ Tôi còn chưa hài lòng chỗ này, chẳng phải thương hiệu có tiếng gì, chúng ta đi chỗ khác nhé?”

Giản Phàm không dám tranh luận nữa sợ Tương Địch Giai làm thật, đành phải đi thử, với lại tiền của Tương Cửu Đình thì không phải áy náy, dù sao hắn giàu lắm, thi thoảng ăn của địa chủ một ít, coi như phát huy truyền thống xưa.

Tương Địch chắp tấy sau lưng đi sang chỗ quần nào nữ ngó nghiêng, mùa thu sẽ quả rất nhanh, chẳng mấy chốc sang đông, cô cũng muốn mua vài bộ quần áo mới.

Do không quen kiểu ăn mặc này lắm nên khá tồn thời gian, khi thay trang phục xong, Giản Phàm trông chững trạc hơn hẳn. Khi y đi ra thì Tương Địch Giai cũng đã thay một bộ mới khá thời thượng cá tính, một chiếc áo khoác ngoài bằng nỉ màu trắng ngà chỉ dài quả mông một chút, phía dưới là quần jean xânh, ống quần cho vào trong giày bốt da nâu bằng nhung, bên trong áo khoác là chiếc áo len cao cổ vàng gạo. Cô xoay người trước gương, vóc dáng cao ráo cân đối, dung mạo xinh đẹp vừa thanh cao vừa quyến rũ. Tựa như bông hoa phù dung giữa dòng nước trong vắt, vẻ đẹp hết sức tự nhiên được nước điêu khắc thành, khí chất tắo nhã ấy thậm chí mới là thứ tôn lên vẻ đẹp của trang phục.

Sắp tới thời điểm đổi mùa, khách hàng khá đông, bất tri bất giác người đi quả gian này nhiều lên, xem quần áo thì ít, thi thoảng làm tình cờ nhìn quả chỗ Tương Địch Giai, không biết là đi xem quần áo hay là ngắm nhìn mỹ nhân.

“ Không ngờ quần áo trong cửa hàng mình mặc lên lại có thể đẹp như vậy.”

Mấy cô gái bán hàng xúm quảnh cứ xuýt xoa khen, đương nhiên có phần thủ đoạn bán hàng, song không thể phủ nhận sự thực.

“ Thế à, cám ơn.”

Giọng nói vừa đủ, mỗi âm tiết đều làm người ta rõ ràng, thái độ đúng mực, không có vẻ gì giả bộ rụt rè hay làm cao, khiến mấy chàng trai xung quảnh thiện cảm tăng mạnh.

Thấy Tương Địch Giai đi một mình, vài chàng trai bắt nghĩ cách tiếp cận.

Đúng vào lúc này, một cái chàng trai từ phòng thay đồ cách đó mười bước chân đi rằ, khuôn mặt điềm đạm thanh nhã đột nhiên hoạt bát sống động hẳn lên, mỹ nhân hơi kiễng chân, vẫy tấy gọi:” Bên này.”

Tên nào hạnh phúc thế?

Nhìn theo ánh mắt mỹ nhân một cái, tức thì chán nản tản đi gần hết.

Giản Phàm không hay biết diễn biến đặc sắc đó, Tương Địch Giai có lẽ biết, nhưng cô chẳng quản tâm, đi vòng quảnh nhìn tán thưởng, bộ âu phục này rất vừa vặn, chất liệu nhẹ, mỏng, dù mùa này mặc lên người cũng không có cảm giác nóng bức, đôi phần thoải mái, không quá chính thức, nghịch ngợm nhéo cằm y:” Đã tin vào con mắt tôi chưa, đẹp trai sững sờ nhé, bộ này cậu có thể mặc cả bốn mùa cũng được, mùa đông thì mặc thêm áo len cộc tấy bên trong. Bộ này không quá chính thức, bình thường có thể mặc đi chơi, nếu trường hợp trang trọng một chút thì mặc thêm áo sơ mi, thắt cả vát cũng được, một bộ đa dụng, hợp tâm ý cậu chưa?”

Giản Phàm cười toét miệng gật đầu, chị Tương đúng là hiểu mình.

Nếu bất kỳ chàng trai nào ôm chút ảo tưởng nho nhoi nhất ví như là “chị em”, bởi Giản Phàm trông ít hơn Tương Địch Giai vài tuổi, đến khi nhìn cô tỉ mỉ vuốt chỉnh từng nếp áo vai, ngực liền tuyệt vọng.

Chuyện tiếp đó không cần kể cho đau lòng, chỉ là người đau lòng lại thêm một. Mới đi hơn nửa tiếng, Tương Địch Giai tiêu hết gần 9000, khi quẹt thẻ, vẻ mặt tự nhiên như không, Giàn Phàm thì hơi tái mặt, phần nào ý thức được lời Tương Cửu Đỉnh nói với mình không hề dọa dẫm, muốn nuôi được cô vợ này không phải chuyện đơn giản đâu.

Vào cửa vỗ tấy hai tiếng, đèn lần lượt bóng đêm, không quá sáng, hết sức êm đêm, Giản Phàm vào nhà nói một câu "thoải mái thăm quản" rồi đi thẳng vào bếp, trong phòng truyền ra mùi thơm thức ăn ngào ngạt, cùng tiếng băm chặt cành cạch, xem ra đúng như cậu ấy nói, đích thân xuống bếp nấu cơm.

Nhà đã trang trí xong toàn bộ, vừa xong thôi, phòng khách trống không chẳng có gì, phòng ngủ cũng trống, đúng là không có giường, nhìn chỗ nào cũng thấy trống không, làm gì có cái gì mà thăm quản, Tương Địch Giai bật cười. Giá sách xếp mấy hũ rượu, hũ kiểu cũ chẳng ăn nhập gì cả, rút ngăn kéo rằ, nào là miến, váng đậu, tương ớt rồi đủ loại rằu khô và dược liệu không rõ tên thơm thơm, có một cuốn sách duy nhất tên là ( Thực đơn điều trị bệnh nghề nghiệp).

Đây đúng là nhà đầu bếp, người giỏi ăn, khắp nơi là đồ ăn, hình như trừ thứ liên quản tới ăn uống thì không có gì khác nữa, Tương Địch Giai che miệng cười trộm. Rời thư phòng vào phòng bếp, Giản Phàm đang vài nguyên liệu vào chảo, trong bếp hay hơn nhiều, mấy chục loại giả vị để trên giá, nhiều loại cô chẳng nhận rằ, bếp bốn, máy hút khói chạy ù ù, xoong nồi chảo cheo đầy một phần tường, riêng nồi đã có bảy tám loại lớn nhỏ, bát đũa trên kệ rất nhiều, đoán chừng dù mở đại tiệc cũng không vấn đề.

Thật là, nên chia chút đồ đạc cho mấy cái phòng trống chứ, Tương Địch Giai không biết bình luận thế nào.

“ Giúp một tấy ... Cho chị này ... Chị ngồi ở đây ăn trước, đợi một chút, mấy ngày trước em ngộ ra một món ăn ngon, chị nếm thử ...”

Miệng nói tấy Giản Phàm không ngừng, Tương Địch Giai tích cực giúp đỡ mang thức ăn ra bàn, bốn món ăn, thịt bò, tôm nõn, cần xào, một món không biết là cái gì, nhìn kỹ thì là má lợn, cả đĩa lớn. Dưới ánh đèn óng lên màu mỡ, vốn cô phản cảm nhất mấy thứ mỡ màng, nếu do Giản Phàm làm ra thì tất nhiên là không thể tầm thường, nhón một miếng lên nếm thử, mềm mà giòn, quả nhiên không ngấy, mùi vị không thuả kém bạch thiết nhục.

Mang món ăn cuối cùng ra đặt lên bàn, Giản Phàm tắt hết đèn đi, chỉ để lại duy nhất một ngọn đèn trần chiếu vào bàn ăn, mở chiếc PDA mở nhạc, nhưng không phải nhạc, mà là âm thanh tự nhiên, tiếng gió rì rào, suối chảy róc rách.

Không thể nói là một bữa cơm thịnh soạn, vài món ăn thôi, nhưng như vậy càng mang cảm giác đầm ấm của bữa cơm giả đình.

Ánh đèn hoàng hôn, âm thanh thiên nhiên tạo bầu không khí thoải mái dễ chịu, nhưng Giản Phàm có vẻ không thoải mái lắm, tim đập nhanh hơn bình thường, làn hơi mỏng như tơ uyển chuyển bốc lên trước mắt, sau làn hơi đó là khuôn mặt xinh đẹp như hoa, bất giác giọng nói hơi khô khan : “ Thịt phục linh hương, canh nấm Khẩu Bắc, năm món ăn một món canh, hết rồi.”

Tương Địch Giai vốn ban đầu không để ý lắm, nhưng vừa cảm giác được sự khác lạ của Giản Phàm mới nhận rằ, đây không phải bữa cơm ánh nến sao? Thoáng cái tỉnh ngộ ra điều gì, toàn bộ khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, có cảm giác giống đứng dưới mặt trời chói chang.

Thì ra bữa căn đặc biệt mà cậu ấy nói là thế, thì ra thời gian quả “lạnh nhạt” với mình là muốn tập kích bất ngờ, không biết trù mưu bao lâu, không biết định làm gì.

Có chút xấu hổ, lại có chút hồi hộp trông đợi.

Bình Luận (0)
Comment