Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 359 - Chương 119: Tình Nồng Ảm Đạm. (3)

Hắc Oa Chương 119: Tình nồng ảm đạm. (3)

Đầu hơi cúi xuống như đang nhìn món ăn, Tương Địch Giai đưa cánh tấy phải trắng ngần cầm đũa chỉ miếng thịt nạc màu vàng trải đều trên đĩa: “ Chẳng phải là thịt rằng giòn sao?”

“ Thịt này không phải thịt kia, chị thử đi, nếu như chị nói thì đã chẳng phải là thiếu chưởng môn của Đệ nhất oa nữa, chị thử đi ...” Phản ứng của Tương Địch Giai cũng lọt vào mắt Giản Phàm, thế này giống ngầm chấp nhận, lòng mừng húm, biết mình quả được cửa ải khó khăn ban đầu, chậm rãi thở rằ, điều chỉnh lại tâm trạng, gắp một miếng đưa tới trước mặt Tương Địch Giai:

Tương Địch Giai hơi ngần ngại một chút cuối cùng vẫn đưa miệng tới hé cánh môi hồng cắn miệng thịt, nhai thật kỹ, ừm ừm liên hồi, lại tự gắp vài miếng mới nói: “ Ngon lắm, ngon hơn cái quán mà chúng ta ăn lần trước đấy.”

“ Chị nói thật là, ai lại đi so với quán ăn ... Đương nhiên là ngon hơn rồi, đó là bột phục linh, bột sơn dược, giấm trắng và tinh bột, ngâm nửa ngày, vị ngấm hết vào ... Hì, ngon chứ, tuần trước chúng ta ăn ở Long Đô Thực Uyển, nếm một cái là biết thịt không tươi, nhà hàng quán ăn bây giờ không đáng tin ... Chị thử canh đi, hà thủ ô, cẩu kỳ ninh nhỏ lửa, bổ gan ích khí dưỡng huyết, chị thường ăn canh này thì còn tốt hơn mấy thứ gà đen phượng trắng quảng cáo nói chuyện của nữ nhân, nữ nhân lo... “ Giản Phàm lấy lại phong độ, tâm trạng cực tốt, nói tía lia một tràng, hào hứng giới thiệu, cứ như sợ Tương Địch Giai không ăn vậy:

Tương Địch Giai nghe nói tới quảng cáo

chuyện của nữ nhân" phì cười mắng: “ Ăn

không nói, ngủ không ngáy, nghe cậu nói đã sặc lên mũi rồi.”

“ Món này mềm, chị dùng mũi cũng ăn được.”

Một bữa cơm vui vẻ ấm áp bắt đầu, món ăn phối hợp cả chay mặn, quả lời giới thiệu dí dỏm của Giản Phàm, kể nguyên liệu nấu ăn đi khắp Đại Nguyên tìm thứ tươi ngon nhất làm Tương Địch Giai ăn mà cảm động, đôi mắt long lanh nhìn Giản Phàm, rất muốn nói câu gì đó, Giản Phàm lại rót ngọc mễ hoàng mang từ nhà tới, miệng không ngừng, làm cô không nói vào được.

Món ăn nhiều mà người lại ít, vậy mà trừ món má lớn thực sự quá nhiều, chỉ xẻo một góc, còn những món khác tiêu diệt tám chín phần, khi Tương Địch Giai đặt đũa xuống thì thấy hơi tức bụng, mặt sầu khổ:” Giản Phàm, sau này tôi không thể đi với cậu nữa rồi.”

“ Sao thế?” Giản Phàm giật bắn mình, mồm quên luôn cả nhai, hết sức khẩn trương:

Không ngờ Tương Địch Giai phồng hai má lên như cô bé, làm ra vẻ rất không vui:” Còn phải hỏi nữa à? Ăn nữa thì béo mất, nhưng mà món ăn cậu làm, tôi muốn dừng cũng không được.”

Giản Phàm tức thì cười tít cả mắt, cái miệng mỡ màng còn chép mấy cái, thích thú nhìn chị Tương, dưới ánh đèn vẫn mỹ lệ như xưa, cánh môi hơi cong lên, dụ hoặc không kém gì mỹ vị thiên hạ:” Chị đừng lo, chị thấy em béo không?”

“ Không béo.”

“ Vậy cha mẹ em thì sao? Chị gặp rồi đấy, có thấy ai béo không?”

“ Không hề béo.”

“ Mẹ em đã bốn mấy rồi, có xinh đẹp không?”

Nhớ tới mẹ Giản Phàm, Tương Địch Giai có chút cảm giác dở khóc dở cười, nhưng phải gật đầu thừa nhận: “ Rất xinh đẹp.”

“ Chị hiểu vấn đề chưa?” Giản Phàm giải thích: “ Dinh dưỡng không cân đối mới béo, còn biết cân bằng chuyện ăn uống hàng ngày thì càng ăn càng xinh đẹp, càng tha thướt. Có điều chị ăn nhiều thật đấy, nhiều hơn cả em, đừng lo, chị có béo cũng không xấu đâu.”

Tương Địch Giai giơ nắm đấm lên đánh Giản Phàm, Giản Phàm hoảng hốt né ngay, kỳ thực cho dù không né thì cũng nhẹ lắm chẳng đau, chỉ để mua vui cho mỹ nhân thôi. Hai người đang chơi đùa thì có tiếng chuông “kính coong” làm cả hai giật mình, tư thế giữ nguyên như hóa đá.

“ Có khách à?”

“ Không thể nào, em có ở nơi này đâu, chắc là bên quản lý tới thu phí, chỉ biết quấy nhiếu, gian thật, chọn lúc người ta ăn mà tới. “ Giản Phàm hết sức khó chịu đứng dậy, vừa nói vừa đi rằ, nhìn quả mắt mèo, tức thì thấy đau bụng, không phải ai khác mà là Tằng Nam.

Mẹ nó, phá hỏng không khí của mình, Giản Phàm tức tối mở cửa rằ, tương ngày một câu chẳng nể nang gì: “ Chuyện gì?”

“ Thấy nhà anh sáng đèn nên sang chơi. “ Tằng Nam đã lường trước phản ứng này, tủm tỉm cười đối diện với thái độ hung hăng của Giản Phàm:

Giản Phàm rất mất lịch sự xuả đuổi: “ Tôi có khách, không tiện.”

“ Lừa tôi à? Oa, thơm thế, trốn ở đây ăn một mình chứ gì? “ Tằng Nam không mời tự vào, Giản Phàm định ngăn cản, nhưng Tằng Nam mặt biến sắc, chỉ chốc lát phản ứng rất nhanh: “ Ồ ... Tôi nhận ra chị, chị là em gái tổng giám đốc Tương, lần trước bữa tiệc ở Cửu Đỉnh, chúng ta gặp nhau rồi, chị còn nhớ tôi không?”

Tương Địch Giai nhíu mày không vui lắm, song cũng mau chóng mỉm cười: “ Cô tới cùng giám đốc của Uy Thịnh phải không?”

“ Đúng, tôi là Tằng Nam, thật khéo quá. “ Tằng Nam đi tới bắt tấy Tương Địch Giai:

Hai cô gái đánh giá lẫn nhau, đúng là xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ, Tằng Nam khen Tương Địch Giai xinh đẹp da tốt, Tương Địch Giai khen lại Tằng Nam phối trang phục phù hợp, nữ nhân có vẻ dễ thân thiết chẳng mấy chốc có đề tài chung, ngồi xuống bàn ăn trò chuyện tíu tít ...

Giản Phàm vẫn đứng ở cửa ôm bụng, lại tiêu hóa không tốt rồi.

“ Chị, da chị thật là đẹp, chị dùng kem dưỡng da hiệu gì thế, em bị mẫn cảm với mỹ phẩm, bình thường không dám dùng ... Da chị thật trắng, hâm mộ chết thôi.”

“ Tằng Nam, đừng khen chị mãi thế, em cũng trắng mà, oa trang phục này em mua ở đâu, làm thủ công phải không, chất liệu gì thế?”

“ Hì hì, em làm đấy.”

“ Thật thế à?”

“ Đương nhiên rồi, em tự đi mua vải mình thích, chỉ cần may ra mặc lên người, dứt khoát là độc nhất vô nhị.”

“ Đúng thế thật, chỉ cho chị được không? Chị đang muốn thiết kế một bộ trang phục yoga.”

“ Chị, vóc dáng của chị là người mẫu trời sinh, mặc gì cũng rất chuẩn, a, chị còn biết yoga nữa?”

“ Đương nhiên, chị học mười năm rồi, bây giờ chị đang là giáo viên huấn luyện ở Trung tâm Yoga đường Phủ Tây đấy.”

“ Hay quá đi, vậy phải dạy em.”

“ Không thành vấn đề, giao hẹn như thế nhé, chúng ta dạy nhau.”

Hai cô gái nói chuyện từ đồ mỹ phẩm cho tới cách ăn mặc, từ may vá lại tới yoga, một thị nắm tấy người kia, một thị chỉnh cổ áo đối phương, cứ như bạn cũ trùng phùng, chỉ vài ba câu thôi đề tài đã đi xâ tít. Sự nhiệt tình của Tằng Nam tất nhiên do thói quen nghề nghiệp luyện thành, còn Tương Địch Giai thân thiết hiền hòa là do trời sinh, thế nên dính nhau rất nhanh, một thân thiết, một nhiệt tình, một đạm nhã, một quyến rũ, một váy trắng thanh lệ, một rực rõ như hoa đào, hai cô gái hoàn toàn khác nhau thu hút lẫn nhau, cười liên tục.

Rồi, giờ tới phương thức liên hệ, người thì mời tới quán trà âm nhạc, một mời tới trung tâm yoga, càng ngày càng dính nhau.

“ Khụ, khụ, khụ ... “Có người đang ho, ho to lắm, có lẽ mắc xương trong cổ chăng?

Tằng Nam ngồi quảy lưng với Giản Phàm, làm mặt quỷ với Tương Địch Giai: “ Chị, có người không cao hứng rồi, xin lỗi chị, quấy rầy hai người ăn cơm. “

“ Không sao, chị ăn xong rồi, à Tiểu Nam, em có việc à? Giản Phàm, tôi tự bắt xe về, ngày khác chúng ta trò chuyện. “ Tương Địch Giai rất biết ý đứng dậy, tựa hồ hết sức cao hứng vì quen Tằng Nam:

“ Cô ấy có chuyện gì chứ, để em đưa chị về. “ Giản Phàm đứng ở phòng khách chưa từng dời bước, hai mắt nhìn Tằng Nam cực kỳ bất thiện:

Tằng Nam ngẩn người, lập tức nói: “ Đúng đúng, anh đưa chị Tương về đi, tôi không có chuyện gì lớn, chuyện nhỏ thôi, đợi anh ở nhà được không?”

Bình Luận (0)
Comment