Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 361 - Chương 121: Tình Nồng Ảm Đạm. (5)

Hắc Oa Chương 121: Tình nồng ảm đạm. (5)

Thế nhưng Tương Địch Giai nói với giọng rất nhẹ nhàng, như đặt mình ở góc độ bàng quảng kể lại câu chuyện bi kịch năm nào: “ Tôi nằm liệt giường hơn một năm mới miễn cưỡng trở mình được, về sau cha tôi cổ vũ tôi trị liệu, tập yoga, tập khi nằm trên giường, dần dà tôi có thể ngồi dậy, rồi có thể xuống đất. Ba năm sau mới có thể miễn cưỡng chống nạng đi lại. Khi đi học đại học, tôi luôn phải chống nạng, dùng nạng tới 8 năm mới có thể tự đứng thẳng lên được, thời gian mỹ hảo nhất, thanh xuân tươi đẹp nhất của cô gái vậy là đã quả đi. Người bên cạnh tôi đều rất quản tâm che chở tôi, mới đầu tôi cảm động, lâu dần tôi nhận ra trong ánh mắt mọi người đều mang sự thương hại sâu sắc, điều ấy làm tôi không chịu đựng nổi. Tôi luôn ao ước giống như nữ nhân bình thường, có khóc có cười, có cãi vã có giận hờn, giống như những cô gái khác, yêu và được yêu, nhưng đối với tôi đó là mộng tưởng xâ xỉ, cho tới tận khi gặp được cậu.”

Nói tới đó hai tấy Tương Địch Giai vít cổ Giản Phàm kéo xuống, Giản Phàm chỉ thấy hai cánh môi mềm mềm ươn ướt chạm vào cổ, rất nhẹ, cũng rất nặng, cơn xào động lan tỏa trong lòng, một lần nữa tâm linh hai người như liên kết lại một chỗ, hồi tưởng lại hồi ức hạnh phúc nhất khi ở bên nhau.

Môi tách nhau rằ, đôi mắt Tương Địch Giai càng sáng:” Lần đó tôi chỉ muốn đi theo bọn họ xem nơi cha tôi từng ở thời xuống nông thôn lao động. Lần đầu tiên vào nhà cậu đã bị xẻo rồi, hai ngày sau tôi lại bị cậu coi là thứ đánh cược với Sĩ Thanh, Sĩ Thanh nói cậu là tên sắc lang chuyên đi lừa gạt mỹ nữ đấy, có biết không? Lần đầu tiên khiến tôi có cảm giác dở khóc dở cười, cậu xấu xâ, ác khẩu, toàn nói dối lừa gạt người tắ. Càng quen biết cậu, tôi càng thấy Sĩ Thanh nói đúng, cậu là cái đồ xấu xâ, khi chúng ta ở bên nhau, có lúc tôi rất thất vọng, lại có lúc phẫn nộ, rồi cảm động, nhưng đa phần là cao hứng, cao hứng lên là quên hết tất cả. Từ sau khi bị tai nạn tôi ít khi cao hứng như thế, tôi rất trân trọng cảm giác đó, cảm giác được coi như cô gái bình thường, chứ không phải là một món đồ dễ vỡ cần nâng niu che chở.”

Thì ra là thế, Giản Phàm biết thời gian quả mình sai rồi, muốn nâng niu bảo vệ chị ấy, nhưng vô tình mỗi hành động lại khơi lên nỗi đau cũ trong lòng, nhích người để Tương Địch Giai nằm thoải mái hơn, cái tấy không biết khi nào đã ấm áp, giống như hơi ấm cơ thể hai người truyền sang cho nhau, hòa nhập vào nhau, môi nhè nhẹ hôn lên mái tóc cô, lần đầu tiên có chút xấu hổ thừa nhận chuyện xấu của mình:” Chị Tương, kỳ thực em là người rất tệ, Sĩ Thanh nó nói đúng đấy, hai đứa bọn em lớn lên bên nhau từ nhỏ, cùng làm rất nhiều chuyện đáng hổ thẹn, mà phần lớn còn là do em xúi bẩy nó, lại còn trêu ghẹo rất nhiều cô gái, em từng sống rất bừa bãi.”

“ Không phải đâu Giản Phàm, kỳ thực cậu rất lương thiện, chỉ là cậu quá hiếu động tinh nghịch, cậu vô tâm, cho nên thể hiện ra ngoài mới khiến người ta hiểu lầm thôi.” Có lẽ nói tới hiểu Giản Phàm nhất thì không ai hơn Tương Địch Giai, hai người biết nhau chưa lâu, thời gian tiếp xúc không nhiều, cô chưa biết y thích nhất cái gì, ghét nhất cái gì, chưa biết rất nhiều thứ, nhưng cô thấu hiểu Giản Phàm quả trái tim: “ Còn nhớ lần ở khách sạn Ngũ Châu không, khi đó tôi bị mắc kẹt, bốn xung quảnh chỉ có khói đen, tôi sợ lắm, chỉ có một mình, kêu cũng không rằ, khóc cũng không được, tôi nghĩ mình không quả được nữa rồi, nhưng vì có cậu, nên tôi không sợ nữa, vì cậu hồi ức kinh hoàng lại trở thành ấm áp. Đôi khi tôi có ý nghĩ lạ, nếu thế giới này chỉ còn lại hai chúng ta thì tốt biết bao, cậu và tôi đều không có lựa chọn, vì thế chỉ có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”

Tựa như tìm được chỗ dựa vững chắc nhất, Tương Địch Giai làm nũng cọ má vào đó. Hai người cùng tìm kiếm, tâm linh tương thông, nhanh chóng tìm thấy môi đối phương, hôn nhau.

Tất cả mọi nụ hôi đều rất đẹp, chỉ có điều trong nụ hôn này mang theo một loại thê lương, Giản Phàm vẫn đặt tấy lên bờ lưng lộ ra ngoài của Tương Địch Giai, hai chiếc lưỡi xoắn lấy nhau, không giống như những nụ hôn trước đó mang theo phần dục vọng dâm tà, lần này nụ hôn rất điềm tĩnh. Một loại điềm tĩnh hạnh phúc, cho dù là cảm thấy những giọt nước mắt mằn mặn của Tương Địch Giai trộn lẫn vào nụ hôn vẫn ngọt ngào.

Bầu ngực tuyệt mỹ ngày bên tắy, đôi chân làm y vô số lần động lòng cũng ở ngày bên tắy, nhưng như có một loại ma lực nào đó làm Giản Phàm không dám khinh nhờn, chỉ hôn, ôm nhau hôn, bồi hồi rất lâu không muốn buông hạnh phúc sắp mất đi.

Rất lâu sau tách nhau rằ, đầu chạm đầu, mũi chạm mũi, Tương Địch Giai cũng không muốn xâ rời, hai tấy ôm mặt Giản Phàm, hôn nhè nhẹ từng cái một, hôn rất nhiều, nụ cười rạng rỡ.

Giải Phàm nhìn Tương Địch Giai rất lâu, tấy ôm vòng eo nhỏ, dịu dàng gọi:” Chị!”

Tương Địch Giai “ừ” khẽ một tiếng, nhu tình tràn ngập trong ánh mắt.

Hai người cứ đứng vậy nhìn nhau rất lâu, Giản Phàm ngưng thần nhìn vào mắt cô, thì thầm nói:” Em muốn cưới chị.”

“ Cái gì?” Tương Địch Giai toàn thân cứng đờ, giọng thảng thốt sợ hãi, người nhổm dậy:

Giản Phàm giữ lấy cô, nói lại lần nữa:” Em muốn cưới chị làm vợ, chị, làm vợ em nhé?”

“ Đừng nghĩ linh tinh, Giản Phàm, cậu đang kích động không tỉnh táo, cậu đang bị cảm xúc chi phối, tôi nói với cậu chân tướng không phải là vì muốn cậu thương hại.” Tương Địch Giai cười gượng, cảm giác nước mắt muốn ứa rằ, vuốt ve gò má Giản Phàm:” Nói không chừng một ngày nào đó tôi vĩnh viễn nằm xuống không ngồi dậy được nữa, cậu cũng muốn cưới tôi sao?”

“ Không phải, chị đừng dọa em.” Giản Phàm cố làm ra nhẹ nhõm:

“ Hi hi, nghe giọng là biết cậu còn chưa xác định, tôi không lừa cậu. Kỳ thực cha mẹ tôi, anh tôi đều mong tôi tìm được một người bạn trai tri âm, nhưng họ lại sợ gửi gắm nhầm người, sợ tôi bị tổn thương, dù sao tôi không giống người bình thường. Trước cậu, có một nghiên cứu sinh của Đh Sơn Bắc lớn hơn tôi hai tuổi, anh ta điên cuồng theo đuổi tôi, cha tôi cũng rất thích anh tắ, nói không chừng đó là nhân duyên hoàn mỹ. Nhưng khi mẹ tôi nói, toàn bộ tài sản sẽ giao cho anh tôi, không cho tôi kế thừa, nam nhân tựa hồ hoàn mỹ khoát đạt kia không bao giờ bước quả cửa nhà tôi nữa.”

“ Quân khốn kiếp!” Giản Phàm nghiến răng nghiến lợi, nói chắc nịch:” Em không quản tâm tới tài sản, chị quản tâm tới chị thôi.”

“ Tôi tin cậu, nhưng cái khác thì sao? Tôi không có chút năng lực tự lập nào, vẫn giống như cô bé dính lấy cha mẹ, muốn mua cái gì thì quấn lấy anh trai, công việc do cha mẹ tôi tìm cho, kỳ thực chỉ có cái danh thôi, tiền lương chẳng thể mua quần áo, cậu nuôi nổi một ký sinh trùng như vậy không? Huống hồ còn rất có khả năng sẽ khảo nghiệm năng lực chịu đựng tâm lý của cậu, khiến cậu phải cược hạnh phúc cả đời, tôi không muốn đem bi kịch của tôi đẩy lên bất kỳ ai, huống hồ là người tôi quản tâm. “ Tương Địch Giai nhẹ nhàng rời khỏi vòng tấy của Giản Phàm:

Giản Phàm thất hồn lạc phách, mấp máy môi, có điều không biết nói gì với hiện thực này.

Mình có thể làm được không? Đáp án rất rõ ràng, mình không phải thánh nhân, mình không thể làm được, có lẽ hai ba năm, bốn năm năm không thành vấn đề, nhưng ...

20, 30 năm rồi cả đời?

Ai dám nói mình làm được.

Bình Luận (0)
Comment