Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 362 - Chương 122: Không Uổng Tương Phùng. (1)

Hắc Oa Chương 122: Không uổng tương phùng. (1)

“ Tôi phải về rồi.” Tương Địch Giai mở cửa xuống xe, nhưng bị tấy Giản Phàm giữ lại, cô quảy người khẽ vỗ má y, cười uyển chuyển từ chối:” Đừng nuối tiếc, trên đời này mỹ nữ nhiều lắm, trong nhà cậu không phải đang có một người hay sao? Cứ coi tôi như người bạn bình thường thôi, đừng đầu tư quá nhiều tình cảm vào tôi, để dành cho cô gái khác đi.”

Giản Phàm lấy quyết tâm nói: “ Chị, em không chắc, nhưng em vẫn muốn ....”

Nói tới đó đã bị Tương Địch Giai bịt lấy miệng, lời tiếp đó không thoát ra được nữa:” Nếu yêu là thương hại thì tiếp theo đó sẽ chỉ còn trách nhiệm mà thôi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện giữa hai chúng tắ, tới mức này là tốt nhất. Mặc dù tôi cũng rất nuối tiếc, nhưng đôi khi từ bỏ cũng là hạnh phúc, ít nhất giữ lại sự mỹ hảo nhất cho đối phương, đừng nghĩ nữa, tôi sống khỏe mạnh thêm được mỗi ngày là đều lãi rồi, biết cậu thật lòng thích tôi, thế là thỏa mãn.”

Xuống xe, vẫy tấy đi như chạy, cho dù muôn vàn lưu luyến, bóng hình mỹ lệ đó vẫn nhanh chóng biến mất.

Rầm!" Đó là Giản Phàm đấm vào bảng điều

khiển, nuối tiếc, thiếu tự tin và dũng khí.

Giống như đều đúng, mà đều không đúng.

Cửa sổ một gian phòng ở tầng ba, Tương Địch Giai hé hé một khe hở nhỏ, đứng sau cửa sổ nhìn chiếc xe cảnh sát kia đỗ im lìm trong bóng tối, rất lâu sau bật đèn rời đi. Hồi tưởng lại ấm áp ngọt ngào khi ở trên xe, lòng sa sút, giống như toàn bộ lãng mạn tình cảm đều dần dần biến mất như ánh đèn xe đó, chỉ còn lại bóng đêm bao la lạnh lẽo.

Trước giờ cô vẫn luôn cho rằng mình đã thành công khống chế tình cảm hai người ở mức độ phù hợp, nhưng khoảnh khắc xoay lưng chạy đi cô biết mình nhầm rồi. Lúc đó cô vô cùng khao khát Giản Phàm sẽ chạy theo, sẽ ôm chặt lấy mình, nhưng rốt cuộc chuyện đó không xảy rằ, ánh mắt mê man thê thiết, phảng phất như lạc lối trong bầu trời đêm sâu thăm thẳm kia.

Muộn mất rồi, cậu ấy trở về với cô gái khác, có cô gái khác đang đợi cậu ấy.

Giàn Phàm vừa tra chìa khóa vào cửa, đèn ngoài cửa liền sáng lên.

Trong nhà, Tằng Nam tủm tỉm cười như người vợ đón chồng đi làm về, nghiên người sang bên, Giản Phàm đi vào không nói gì cả. Dáng vẻ vẫn giống như hai tiếng trước rời đi, cùng loại vẻ mặt đó, có cái khác là trên tấy thêm túi giấy, bước vào trong phòng khách hơi bất ngờ, bàn ăn đã được thu dọn sạch sẽ, đặt cái túi giấy lên bàn, mở cửa bếp, nồi chao bát đũa đều đã được rửa sạch sẽ, úp chỉnh tề.

Tằng Nam đang đợi Giải Phàm sẽ kinh ngạc quảy lại nhìn mình, hết sức thất vọng là Giải Phàm hoàn toàn chẳng động lòng, chỉ mở liền mấy ngăn kéo tìm kiếm, thì ra là tìm dao. Con dao đó được mình rửa rất sạch, thế nhưng Giản Phàm lại coi như kỳ trân dị bảo, còn có vẻ khó chịu bật vòi nước rửa mấy lượt, bật bếp đem hơ, sau đó xoay người lấy túi dao treo ở cửa, cạch một tiếng, nghe thấy tiếng kim loại va chạm nhau. Tằng Nam tỉnh ngộ, thì ra mình đã cất sai chỗ thứ anh ấy yêu quý nhất.

“ Anh nấu ăn thật ngon, chẳng trách mà lần trước ăn cơm ở Quốc Tân Quán cũng chẳng thấy lạ, xương nấu trong canh cũng được tôi vớt ăn hết rồi, tôi chưa bao giờ ăn món nào ngon hơn ...”

Tằng Nam đứng ở cửa bếp, tìm chủ đề để nói, cố gắng tỏ ra hăng hái nhưng không thu hút được sự chú ý của Giản Phàm, giọng nhỏ dần rồi dừng lại, còn Giản Phàm như gỗ đá vô cảm, chăm chú thu dọn rác, đem từng loại giả vị trên bàn cất lên giá.

Tằng Nam một kế không thành, lại nói:” Này Giản Phàm, bạn gái của anh à? Thật xinh đẹp, hai người bắt đầu khi nào?”

Không có phản ứng, cô tiếp tục hỏi:” Đưa chị Tương về nhà rồi chứ?”

Vẫn không ích gì, Tằng Nam có loại ủy khuất tới muốn rơi lệ, cúi đầu cắn lấy môi mới nhịn xuống được:” Sao anh về sớm thế? Tôi tưởng tối nay anh không về.”

Thế nhưng giống chi đội trưởng Ngũ, Tần Cao Phong và nhiều người khác, Tằng Nam vẫn đánh giá rất sai về Giản Phàm, nói thế nào y vẫn như không hề nghe thấy, nói mãi không khỏi ấm ức nổi giận chỉ Giản Phàm:” Này, nói cho rõ nhé, là anh cưỡng bức tôi, không phải tôi cưỡng bức anh, sao bây giờ làm như tôi có lỗi với anh vậy.”

Câu nói này có vẻ mang tới hiệu quả, Giản Phàm thu dọn xong quảy đầu lại, mắt sâu như giếng cổ, nhìn cho Tằng Nam rùng mình, có lẽ vì Giản Phàm luôn xuất hiện với hình tượng nam nhân vui vẻ ấp áp, khóe mắt, khóe miệng, đuôi lông mày tựa hồ luôn cong lên một chút, khiến khuôn mặt y không bao giờ mất đi nụ cười, nên để lại ấn tượng rất sâu trong lòng người tiếp xúc. Thế nên đến khi mặt y không có chút biểu lộ sắc thái tình cảm nào nhìn khuôn mặt y sẽ không khỏi sinh ra sợ hãi ... Trở thành một cực đoan khác của y, khiến người ta chỉ còn một cảm giác: Lạnh!

Tằng Nam ngây ra rồi nghe thấy câu nói không có cảm xúc gì của Giàn Phàm:” Mời ngồi, làm việc gì cũng không thể gấp được, mặc dù cô đã dọn dẹp rồi nhưng bỏ sót quá nhiều thứ, dao phay không thể để dính nước, nếu không dể bị oxy hóa, lau dần sẽ bị rỉ làm giảm tuổi thọ. giả vị phải giữ khô ráo, không đóng nắp sẽ dễ bị bụi, nhà sạch tới mấy cũng có bụi. Bếp mỗi ngày đều phải lau, nếu không cáu lại rồi sẽ khó rửa sạch.”

Đầu cũng không quảy lại, tấy vừa làm vừa nói, toàn là chi tiết phải chú ý trong bếp, Tằng Nam bị nói cho tịt luôn, ngượng ngùng ngồi xuống bàn ăn nhìn Giản Phàm.

Không phải nhất định phải ngồi ở đây mà cả cái nhà hình như chỉ có chỗ này để ngồi, cô đi xem rồi, vẫn nguyên vẹn như lúc vừa trang trí xong, cái nhà này giống như cái bếp, chỉ để ăn, không phải để ở.

Kiên nhẫn ngồi đó chờ đợi, tới khi Giản Phàm quảy lại thì mang theo hai cái cốc ánh lên sắc rượu màu hoàng kim thơm dìu dịu, đặt lên bàn, Giản Phàm giống như mọi việc đã xong thư thái uống cốc nước vậy, hỏi Tằng Nam sớm bị y làm cho ngoan như chim cút:” Được rồi, nếu như cô có chuyện gì thì nói đi, bình thường tôi ngủ vào lúc 11 giờ, còn nửa tiếng nữa tôi sẽ về đội nghỉ ngơi.”

Tăng Nam không cách nào giả bộ được nữa, gượng gạo lên tiếng, hết sức khổ sở: “ Giản Phàm, chẳng lẽ, chẳng lẽ chúng ta không thể ngồi xuống nói chuyện tử tế được nữa hay sao?”

“ Chúng tôi ngồi xuống nói chuyện đấy thôi.”

“ Anh đừng như thế, công bằng mà nói tôi cũng đâu làm chuyện gì có lỗi với anh. “ Tằng Nam yếu thế ấm ức cùng với chút giận nói:

“ Tôi đã bao giờ nói cô làm chuyện gì có lỗi với cô chưa? “ Thái độ Giản Phàm vẫn vậy, coi vấn đề như không phải là vấn đề, giống như tảng đá ngầm trơ trơ trước sóng biển:

Tằng Nam biết không thể cứng với y được nếu không chỉ hòng việc, đành tự ủy khuất hoàn hoãn ngữ khí nói:” Tôi biết trong lòng anh không thoải mái, có ý kiến với tôi, tôi cũng hiểu, nhưng anh không thể trách tôi được, toàn bộ sự việc là do chi đội trưởng sắp đặt, hơn nữa tôi cũng nghe nói anh đã tiếp nhận nhiệm vụ này rồi.”

“ Cô đừng làm công tác tư tưởng với tôi, nói thẳng vào chính đề đi, cô muốn làm cái gì? “ Giản Phàm đặt cốc xuống, ngả người ra sau, ánh mắt nhìn Tằng Nam rất bình tĩnh:

“ Không có chuyện gì cả, thấy nhà anh sáng đèn, tôi đi quả vào thăm anh thôi. “ Tằng Nam bực bội kiếm bừa một cái cớ:

“ Thăm rồi, vậy đã đi được chưa?”

“ Anh ... “ Tằng Nam nghẹn giọng, nhìn Giản Phàm trừng trừng hồi lâu, cảm giác có thứ tắc nghên trong lồng ngực, từ từ thở ra mấy lượt mới thoải mái hơn, giải thích:” Chú Ngũ nói anh sẽ nhanh chóng tham giả vào vụ án của cha tôi, trong lòng tôi không vui, muốn tìm người tâm sự ... Về nhà nhìn thấy đèn nhà anh sáng, tôi liền tới, không ngờ làm hỏng chuyện tốt của anh, tới mức khó chịu với tôi thế không?”

Bình Luận (0)
Comment