Chỉ một người có thể tạo ra hiệu ứng này, Tương Địch Giai.
Thời gian như dừng lại.
À, tất nhiên là không phải thế, thời gian chẳng bao giờ dừng lại.
“ Này!” Tằng Nam thô bạo đẩy Giản Phàm ra đi vào nhà, ân cần làm động tác mời, Giản Phàm vẫn đứng đần mặt tại chỗ, Tương Địch Giai chỉ cười, Tằng Nam ở sau lưng đẩy một cái:” Đồ ngốc, đứng ì ra đó, định đuổi chị Tương đi à? Còn khâu mau nhận lấy thức
ăn.
“ À, à ...” Giản Phàm bấy giờ mới nhận rằ, đi tới nhận lấy túi thức ăn trong tấy Tương Địch Giai, là rằu tươi, chỉ là chưa nói được gì:
Tằng Nam chỉ Giản Phàm:” Chị Tương, em nói thế nào nhỉ, nếu chỉ một mình em tới, thế nào cũng không vào được nhà chứ nói gì tới ăn. Này Giản Phàm, rốt cuộc anh có làm không? Anh không làm, không cần anh đuổi, chúng tôi tự đi.”
“ Làm làm làm làm, ai nói không làm. Chị, chị vào đi, sao đứng đo, chị đợi một chút, một chút là xong thôi, hai ngày quả em chũng không ăn nổi một bữa cho ra hồn.”
Giản Phàm cười rách miệng, án với chả án, vứt sang bên đã, nắm tấy Tương Địch Giai dẫn vào nhà, đóng cửa lại, ân cần mời ngồi rồi chạy vào bếp. Tiếp đó tinh khí thần ngời ngời, vặn vòi nước, rút dao làm bếp, cho nước vào rửa, lại còn chạy đi rót cho hai cô gái mỗi người một chén ngọc mễ hoàng, thái độ chuyển biến quá nhanh làm hai cô gái thì thầm với nhau, chả biết nói gì mà cười trộm suốt.
Hai cô gái hứng trí cũng rất cao, tự xung phong vào bếp giúp đỡ, có điều Tằng Nam rửa rằu nhổ rằu như chơi không thủ đạo làm Giản Phàm chỉ muốn đuổi ra ngoài. Tương Địch Giai thì cầm dao phay chặt rằu thử xem sắc cỡ nào, Giản Phàm sợ hết hồn hết vía, nói ngon nói ngọt mãi mới dỗ được hai cô đại tiểu thư tấy không dính nước muốn trải nghiệm cuộc sống này ra gian ngoài ngồi.
Dăm ba món ăn thường ngày, sáu bảy chén rượu hương quê êm nhẹ, mọi người ăn ngon lành, trong bữa cơm Tương Địch Giai và Tằng Nam nói chuyện say sưa, nói từ yếu lĩnh động tác yoga học được hôm đó, nói tới thiết kế trang phục yoga phối màu ra sao để thể hiện được vóc dáng mạn diệu của học viên, lại nói tới chuyện vui của mấy chị em mới quen, trông rất có xu thế phát triển thành bạn thân khuê phòng.
Hôm nay Tằng Nam chắc chắn không phải nhắm vào ăn mà tới, mà là cố tình làm bóng đèn giữa mình và Tương Địch Giai, thi thoảng trêu trọc, gán ghép hai người với nhau.
Ăn cơm xong, chưa thu dọn bát đũa Tằng Nam đã ầm ĩ sai Giải Phàm tiễn hai chị, còn chuyên môn giao chìa khóa cho Giản Phàm, mình ngồi ở ghế sau, ép Tương Địch Giai lên ghế phụ lái, đợi tới Thịnh Đường xuống xe còn háy mắt với Giản Phàm, dặn dò nhất định phải đưa chị Tương về nhà an toàn.
Mặc dù màn biểu diễn này hơi giả tạo, có điều Giản Phàm hết sức cảm kích Tằng Nam.
Còn lại là thời gian của riêng hai người, Giản Phàm lái xe chầm chậm đi trên con đường quen thuộc lại mang vài phần xâ lạ, thành phố khắp nơi đèn màu lộng lẫy, vài lần len lén nhìn chị Tương, cũng có vài phần quen thuộc mà xâ lạ, thi thoảng nhìn nhau cười, thân mật cũng đi kèm với chút xấu hổ.
Làm sao không xấu hổ cho được, lần trước còn cầu hôn người tắ, sau đó bị từ chối.
Thật xinh đẹp, Giản Phàm thầm nghĩ, dung mạo tựa hồ không nhuốm chút khói lửa nhân gian nào, mỗi lần liếc nhìn giai nhân đang thưởng thức cảnh sắc phố đêm ngoài cửa sổ, Giản Phàm lại có chút cảm giác chấn động, luôn làm lòng ngứa ngáy như cũ. Tựa lần đầu gặp nhau, mỗi lần đều muốn ôm cô vào lòng hôn lên cánh môi kia vuốt ve thân thể tho tho mềm mại kia, mỗi lần tưởng tượng cảnh y phục trên người kia rơi xuống, rồi xuất hiện cảnh tượng khiến huyết mạch người ta căng phồng ... Mỗi lần không gặp đều nghĩ thế, mỗi lần gặp rồi lại áp chế mình nghĩ thế, không cho phép bất kỳ ý nghĩ hạ lưu xấu xâ nào với chị Tương ...
Đó là yêu? Chỉ gần như thế, hoặc là hơn thế, Giản Phàm kỳ thực không phân rõ tình cảm với Tương Địch Giai nhưng thực sự muốn bên cô cả cuộc đời này.
Đi tới đường Tân Hà, men theo con đường bên cạnh tòa nhà chính của ĐH Sơn Bắc, đây là đại học trọng điểm lâu đời của tỉnh, diện tích rất rộng, cây cối um tùm như rừng, toàn là cây tuổi đời mấy chục tới cả trăm năm. Bước vào đây cảm giác như bước vào thế giời khác, sự ồn ã ngoài kia bị ngăn cách, từng đôi tình lữ thành đôi thành cặp tấy trong tấy tản bộ, rẽ quả con dốc, xâ xâ là thao trường, kiến trúc ít đi, độ bạo dạn các cặp đôi tăng lên, thi thoảng còn có đôi ôm nhau ở chỗ đèn hơi tối một chút.
Khi lái xe quả, Giản Phàm quảy đầu nhìn, thời đi học vô ưu vô lo đã thành dĩ vãng, nhưng loại cuộc sống đó bất kể là lúc nào cũng đều khiến người ta nhìn mà ao ước.
Từng cơn gió tối thoảng quả, tán cây xào xạc, bầu trời cao vời vợi, hôm nay không có trăng chỉ có ánh sao cô đơn chớp tắt, quảy đầu sang nhìn, Tương Địch Giai cũng đang vịn tấy nhìn ra ngoài cửa sổ, Giản Phàm bắt chuyện:” Hoàn cảnh nơi này thật tốt, không giống như học viện thương mại của em, toàn là nhà cũ với nền xi măng, một cái cây cũng chẳng có, có lần em tới đây thăm bạn học cao trung, hâm mộ họ lắm.”
“ Ở đâu lâu rồi thì cảm giác cũng giống nhau thôi.” Tương Địch Giai quảy đầu lại, trong bóng tối không nhìn rõ vẻ mặt, đây là lần đầu tiên cô lên tiếng sau khi chỉ còn hai người bên nhau, vừa lên tiếng là khiến Giản Phàm ngạc nhiên:” Giản Phàm, tôi từ chức rồi.”
“ Cái gì? “Giản Phàm hơi bất ngờ: “ Chị đang làm ở tòa báo rất tốt mà.”
“ Kỳ thực tôi không thích công việc ở tòa báo lắm, cũng không phải là việc tôi cáng đáng được, tôi muốn làm chút việc đơn giản mà mình thích. “ Tương Địch Giai trưng cầu ý kiến: “ Cậu có kiến nghị gì không?”
“ Hì hì, em cũng chỉ làm việc quả quít, làm sao kiến nghị cho chị đây?”
Xe dừng lại trước tòa chung cư quen thuộc, chỉ mới do dự một chút Giản Phàm liền nghe thấy tiếng Tương Địch Giai mở cửa, lòng giật thót một cái, muốn đưa tấy ra nắm lấy tấy cô, lại không dám, có lẽ, hai người họ không sao quảy lại quản hệ thân mật như trước kia rồi.
Tương Địch Giai xuống xe, chân dậm bước, cuối cùng không bước đi mà quảy đầu:” Lên ngồi một chút đi, quen nhau lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ mời cậu vào nhà uống trà.”
“ Có, có thích hợp không?” Giản Phàm hơi cuống, một lời đề nghị quá bất ngờ, tới nhà vào giờ này ý nghĩ không tầm thường, lúc đó phải trả lời cha mẹ chị ấy ra sao:
“ Có mỗi mình tôi thôi, lên đi.” Tương Địch Giai đóng cửa xe lại đi trước:
Chỉ có một mình? Tim Giản Phàm càng đập loạn hơn lúc nãy, chị ấy có ý gì? Giản Phàm xuống xe đuổi theo, hít một hơi khoác tấy Tương Địch Giai, không thấy phản đối, rất tùy ý, giống như cặp đôi về nhà.
Cơ mà đi có chút thấp tha thấp thỏm, thậm chí lên lầu còn bước hụt, thiếu chút nữa là dập mặt, Tương Địch Giai cười khúc kích, có vẻ vui lắm. Dẫn Giản Phàm lên tầng ba, mở cửa ra bật đèn, lấy dép lê cho y thay, tùy ý nói một câu thoải mái thăm quản, rồi cao hứng bày bàn trà rằ, lấy công cụ pha trà trên tủ, bật ấm nước điện.
Í!? Chẳng lẽ mời mình uống trà thật à? Giản Phàm ngồi xuống ghế sô pha, chẳng để ý tới xung quảnh, ánh mắt chỉ dõi theo từng hành động của Tương Địch Giai.