Tương Địch Giai quen với ánh mắt của Giàn Phàm nhìn mình rồi, cười khẽ: “ Mỗi lần cha tôi có khách, đều là tôi pha trà đấy ... Giản Phàm, hôm “nay cậu làm sao vậy?
Giản Phàm không hiểu:” Em, em có làm sao đâu!”
Tương Địch Giai lườm một cái:” Còn không sao, bình thường thì nói không ngừng, hôm nay lại chẳng nói gì, chưa bao giờ thấy cậu trầm mặc như vậy.”
“ Hì hì, em không biết nên nói gì.” Giản Phàm ngượng ngùng đáp, sự thực đúng là như thế:
Tương Địch Giai không truy hỏi, giống như đều hiểu, không có ý vạch trần, giống như trước đó giữa hai người không xảy ra bất kỳ chuyện lúng túng nào, cười đổi đề tài:” Một lúc nữa mới có nước, tôi dẫn cậu đi tham quản nhà tôi.”
Muốn tìm một việc gì đó, chuyện gì đó hóa giải sự ngại ngùng giữa hai người, Tương Địch Giai kéo tấy Giản Phàm thăm quản không gian nho nhỏ này. Giản Phàm có chút thắc mắc, đã từng thấy biệt thư xâ hoa của Tương Cửu Đỉnh ở Hoa viên Tây Sơn, chẳng lẽ lại để cha hắn sống trong căn nhà cũ kỹ này?
Diện tích không hơn nhà y ở Ô Long là bao, kết cấu lỗi thời rồi, trà kỷ cũ, chất gỗ tuy có vài phần cổ xưa, nhưng chẳng phải là chất liệu quý giá, sáng bóng, tuổi đời phải kha khá. Một bức tranh họa treo tường, nhưng với trình độ của Giản Phàm không nhận ra hay dở. Phòng ngủ, bên giường có cái tủ sách rất lớn, thư phòng càng tráng lệ, hai mặt tường toàn sách là sách, không gian chật chội, thậm chí có cảm giác hơi rối. Cuối cùng Tương Địch Giai dẫn Giải Phàm tới trước một căn phòng, má hơi hồng, không phải nói, là phòng của cô ấy.
Có chút kích động nho nhỏ đi vào, giường đơn, ghế bập bênh, tủ áo, bàn nhỏ bên cửa sổ đặt một chiếc laptop tinh xảo, chỉ vẻn vẹn có thế, bày biện đơn giản ngăn nắp, hết sức đơn giản, nếu không có hương thơm thoang thoảng trên người Tương Địch Giai lẩn khuất trong không khí, thật khó nhận ra là phòng cô.
Chủ nhân căn phòng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Giản Phàm nhẹ nhàng nói:
“ Tôi thích nhất là ngồi ở ghế bập bênh tắm nắng, xem tạp chí, đôi khi cứ ngồi xem rồi ngủ luôn trên ghế ... Thế nào Giản Phàm, thấy lạ à?”
“ Có một chút, vì sao nhà chị không đổi căn nhà lớn hơn?” Giản Phàm giang tấy minh họa, cái nhà này không giống chỗ ở của người lắm tiền như Tương gia:
“ Hi hi, nhà tôi một nhà sống ba nơi, anh tôi ở Hoa viên Tây Sơn, mẹ tôi mua nhà ở Hoa viên Hâm Đạt, cha tôi lại thích khí tức nhân văn nơi này, ông ấy thích ở cùng học sinh. Còn tôi, ở đây quen rồi, phòng tuy nhỏ một chút nhưng hoàn cảnh thì rất tốt ... Còn nhớ người này không?” Tương Địch Giai lật cuốn album ảnh chỉ:
Giản Phàm ghé đầu nhìn, thì ra là cái quán nhỏ bên đường, tấm biển chữ vàng Ô Long Đệ nhất oa rất rõ ràng, trên ảnh có người, đang ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt đắc ý rõ ràng.
Đương nhiên là nhớ, đó là ảnh mà vị chủ tịch béo kia lần đầu dẫn đoàn người tới nhà mình, còn cái mặt đắc ý của mình là vì lúc đó vừa xẻo được 200 đồng mà, chỉ là giờ nhìn lại giống như thằng nhóc không quen nào đó, chỉ mới hơn một năm mà mình thực sự khác quá nhiều.
Tương Địch Giai giải thích:” Chủ nhiệm Vu vô tình chụp được đấy, vốn chỉ định chụp cái quán thôi, tôi xin về, lúc đó nghĩ, cậu chỉ là một vị khách vội vã quả đường trong cuộc đời mình, không ngờ giờ cậu là khách trong nhà tôi.”
Đúng vậy, chính bản thân Giản Phàm không ngờ mọi chuyện kỳ diệu như vậy, lòng bồi hồi xúc động, bên cạnh bức ảnh đó còn có ảnh chụp ở Cổ Lâu Đại Nguyên, không rõ từ bao giờ, Tương Địch Giai chống nạng, nụ cười rạng rỡ, ảnh hai người gài cùng vào một trang, không biết là ngẫu nhiên hay cố ý. Lật tiếp vài trang, có ảnh hồi nhỏ để bím tóc, có mặc áo bệnh viện, nhưng ở tấm ảnh nào cũng là nụ cười rung động lòng người ấy, quảy sang, cũng là khuôn mặt ấy nụ cười ấy đang nhìn mình. Giản phàm đặt cuốn album xuống, khé kéo tấy Tương Địch Giai tới gần mình, đặt tấy lên má cô, vuốt nhẹ đầy yêu thương, gọi:” Chị ...”
“ Nước sôi rồi, đi thôi.” Chẳng biết vô tình hay cố ý, Tương Địch Giai lấy cớ thoát khỏi vòng tấy Giản Phàm đi ra trước, ấm nước ở phòng khách đang kêu tu tu:
Giản Phàm đứng trong phòng thêm một lát hít sâu như muộn lưu giữ không khí có hơi thở của Tương Giai rồi đi rằ, nhìn cô đang dùng một cái kẹp gỗ gắp cốc trà ngâm trong nước nóng đặt lên bàn, cầm một cái bình tử sa màu đất đỏ, đổ nước sôi, đợi chốc lát nhấc ấm tử sa nhẹ nhàng rót trà vào chén, vừa vặn là lúc Giản Phàm ngồi xuống.
“ Thiết quản âm chính tông do cha tôi cất giữ, ông ấy thông thường không nỡ mang ra uống đâu.” Tương Địch Giai thè lưỡi cười thích thú, giống như hai đứa bé đi ăn trộm vậy:
Giản Phàm cũng bắt chước Tương Địch Giai dùng ngón cái và ngón giữa cầm chén trà, ngón trỏ đặt hờ miệng chén, trông ra dáng lắm, nhưng vừa nhập một ngụm thì ...
Tương Địch Giai ngạc nhiên nhìn Giản Phàm lè lưỡi nhăn mặt:” Sao thế, không ngon à?”
“ Đắng chết đi được.” Giản Phàm mặt nhăn như khỉ ăn ớt buông một câu, tuy si mê mỹ thực, nhưng với trà thì mù tịt, chỉ biết uống như trâu uống nước, cái loại trà này tất nhiên vị đắng cực kỳ, huống hồ cái lưỡi của y thì còn nhạy hơn người thường:
Tương Địch Giai phì cười, nói như dỗ trẻ con:” Mới uống hơi đắng, đắng rồi lưỡi sẽ ngọt, uống quen là không rời được đâu ... Cậu thử nữa đi.”
Giản Phàm mang theo tinh thần uống Trung dược uống thêm ngụm nữa, vẫn đắng chát miệng, cũng may là chén trà rất nhỏ, coi như xong rồi, ai ngờ vừa đặt chén xuống, Tương Địch Giai liền rót thêm vào, mặt đau khổ hết sức:” Chị, khó uống lắm.”
“ Tôi đích thân pha trà cho cậu, cậu không nể mặt à?” Tương Địch Giai làm mặt lạnh nói:
Một câu làm Giản Phàm lại phải cầm chén lên, chép miệng tới mấy lần mới đủ dũng khí làm một hơi hết sạch, động tác không khác gì mấy người được ban rượu độc trong phim, vừa đặt xuống thấy Tương Địch Giai cầm ấm lên, hết hồn thu tắy:” Không uống nữa, đắng lắm.”
“ Không được, phải uống.” Tương Địch Giai giận dữ cầm ấm trà ép rót:
“ Không uống!” Giản Phàm cũng không vui:
“ Cậu dám à?!” Tương Đích Giai ném một ánh mắt dọa dẫm chẳng có tính uy hiếp:
“ Uống như uống Trung dược ấy, không ngon chút nào, chị, em thực sự không hiểu trà. Uống cái này không bằng cho em uống nước rửa nồi còn hơn.” Giản Phàm che cái chén, nhất quyết không muốn uống cái vị đắng khiến y cảm tưởng mất hết cả vị giác nữa, y nhạy cảm với mùi vị, vị đắng là nhạy cảm nhất, giờ vẫn đắng chát miệng:
Tương Địch Giai mím môi nén cười, thấy Giản Phàm tỏ ra rất khó chịu thì không trêu nữa, lòng vô cùng vui vẻ, cô cố tình làm vậy, thế này mới là chàng trai cô yêu thương, cô không thích bị đối xử như món đồ thủy tinh dễ vỡ, tự rót cho mình một chén, đưa lên mũi ngửi nhẹ rồi khoan khoái nhấp một ngụm, tự nói một mình:” Loại trà cực phẩm này hơn 1000 một lạng đấy, cha tôi còn tiếc không mang ra tiếp khách, dấu uống một mình. Cậu bỏ lỡ đừng có mà hối hận.”
“ Có gì mà hối hận, em căn bản không thích thứ này. “ Giản Phàm úp ngược chén trà xuống, với y mà nói thứ đắt không có nghĩa là ngon, thứ ngon không nhất định phải đắt:
“ Vậy nếu bỏ quả thứ cậu thích, cậu có hối hận không?” Tương Địch Giai nói một câu làm Giản Phàm ngạc nhiên ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau, đỏ mặt cúi đầu, tấy vân vê dây nơ buông từ cổ áo xuống, quấn nó quảnh ngón tấy mình, lí nhí nói: “ Ví như ... Tôi.”
Giản Phàm ngây người, nhìn Tương Địch Giai đặt chén xuống, tựa như đợi bày tỏ, câu nói quá bất ngờ vượt khỏi nội dung hai người đang trò chuyện, làm Giản Phàm luống cuống, một hồi lâu vẫn ngây ngốc nhìn Tương Địch Giai không nói lên lời.