Giản Phàm còn đỡ, Trương Kiệt rõ ràng là rất kích động, cuối cùng đã được thấy nhân vật truyền kỳ trong giới cảnh sát rồi. Lý Uy ngồi đó lưng thẳng tắp, gương mặt hơi dài nhưng đường nét rất rõ ràng, da vẫn rất sáng mịn, nhưng không hề gây cảm giác yếu ớt, ngược lại đôi mắt có thần vừa nho nhã lại đậm vị nam tính. Vóc dáng gọn gàng khỏe khoắn, không giống đám ông chủ mặt tròn bụng bự, đoán chừng là thói quen làm cảnh sát lâu năm, ngẫu nhiên đưa mắt liếc một cái cũng sắc bén như muốn nhìn thấu tâm trí người đối diện.
Xưa nay tính tình vô tư thoải mái, vậy mà đối diện với Lý Uy làm Trương Kiệt lập tức trở nên gò bó, so với Vương Vi Dân viết rõ hai chữ gian tà trên mặt, đem so với Dương Công Uy làm cao làm dáng, đem so với phó cục trưởng Tiêu thân thiết quá đà, đem so Ngũ Thần Quảng uy phong nóng này, Lý Uy chỉ ngồi đó nở nụ cười nhẹ, khí độ đã ăn đứt mầy người kia, khiến hắn tự giác thấy thấp kém hơn vài phần.
Đó là con người có sức hút độc đáo, giống Trương Kiệt, Giản Phàm cũng vừa bất tri bất giác so sánh với với mấy vị lãnh đạo kia, càng biết thêm về con người này, càng thấy ông ta không đơn giản.
Lý Uy khách khí mời ngồi, em gái tiếp tân như con bướm xinh lượn quả lượn lại pha trà rót nước mời khách, giọng nói nhỏ nhẹ êm ái. Giản Phàm chú ý, cô gái này cởi thêm một cái cúc áo rồi, cổ áo để he hé, hơi cúi xuống một chút, cho dù cố ý cũng nhìn hết vào mắt, quả khe cổ áo hẹp thấy được viền áo lót màu đen, thi thoảng lại liếc nhìn tổng giám đốc, hiển nhiên tích cực thể hiện để lọt vào mắt Lý Uy.
Cho tới giờ Lý Uy vẫn độc thân.
Sức hút của nam nhân không hoàn toàn nằm ở đẹp trai hay không, cao hay thấp, trường tráng hay còi cọc, mà nằm ở nhiều yếu tố sự tự tin, trầm ổn, vững trãi. Mặc dù Giản Phàm là soái cả có cấp bậc, nhưng đặt cạnh vẻ thành thục điềm đạm của người trải quả sương gió như Lý Uy, tức thì thuả kém không ít.
“ Hai vị, ai sẽ hỏi đây?” Lý Uy mỉm cười nhìn hai chàng cảnh sát như nhìn trẻ con nghịch ngợm, có điều nụ cười ấy lại không khiến người ta phản cảm mà như bằng hữu trò chuyện, rất gần gũi:
Trương Kiệt căn bản không nhận ra hai người kia vốn quen biết cũ, khép nép chỉ Giản Phàm, trả lời như báo cáo lãnh đạo:” Đây là tổ trưởng tổ điều tra của chúng tôi, tên Giản Phàm.”
“ Ha ha ha, chúng ta trước kia cũng xem như là đồng nghiệp, đừng khách khí, tính thêm cả lần này thì đây là lần thứ 37 tôi bị hỏi cung rồi, không biết các cậu có quen không chứ tôi quen lắm rồi. Thế này đi, để tôi tự thuật thật tỉ mỉ chuyện trải quả, hai cậu thấy sao?” Lý Uy hỏi như trưng cầu ý kiến, kỳ thực đã nắm lấy quyền chủ động, đi sau tới trước:
Trương Kiệt ngẩn rằ, không ngờ nghi phạm lớn nhất lại phối hợp như thế, nhìn Giản Phàm chờ đợi, hắn thì không biết phải đối phó thế nào nữa rồi, Giản Phàm mỉm cười:” Giám đốc Lý, anh cũng người trong nghề lâu năm, vụ án rất đơn giản, hồ sơ rõ ràng, hai chúng tôi là hậu sinh tiểu bối, kỳ thực là có chỗ không hiểu tới thỉnh giáo thôi, quá trình không quản trọng, tôi muốn hỏi ít chi tiết, được không?”
“ Ồ!!” Mắt Lý Uy ánh lên vài phần ngạc nhiên, có điều những lời này rất lọt tắi, thái độ càng thêm hòa nhã:” Đây là lần đầu tiên tôi không bị coi là nghi phạm đấy, ha ha ha, hiếm có, được, không thành vấn đề.”
Trương Kiệt hơi bất ngờ vẻ điềm đạm của Giản Phàm không biết ở đâu rằ, bình thường không thấy y có gì nổi bật hơn mình, nhưng mỗi lần gặp chuyện lại như biến thành con người khác hẳn. Màn thể hiện lần trước Giản Phàm ở hiện trường bệnh viện vụ cướp của giết người, hắn chứng kiến tận mắt. Nghĩ thế cũng ổn định lại tâm thần, bật ghi âm, cầm bút.
Giản Phàm hai tấy đặt lên đầu gối, thái độ cung kính:” Hồ sơ cho thấy, bảy lần điều tra trước đó đều chỉ vào Tằng Quốc Vĩ đã mất tích mười bốn năm, hai người là động nghiệp, anh có thấy khả năng đó không?”
Lý Uy hơi nhíu mày lại, giống như đang suy nghĩ, lại giống như hồi ức, hoặc châm chước câu từ, hồi lâu không nói, cuối cùng trịnh trọng lắc đầu.
Giản Phàm không nghĩ tới câu trả lời như vậy, ở tình huống không rõ ràng, đẩy trách nhiệm lên Tằng Quốc Vĩ là hiện thực nhất, nếu có dị nghị thì biểu lộ thái độ thận trọng. Nhìn lại quá khứ, người hiện thực quá nhiều, người thận trọng ít, mà Lý Uy có vẻ càng thận trọng hơn người khác, không phù hợp với sự thực ông ta và Tằng Quốc Vĩ là tình địch, chẳng lẽ khí độ của Lý Uy tới mức chí công vô tư như vậy?
“ Giám đốc Lý có thể cho chúng tôi biết phán đoán của anh không?” Giản Phàm không biết mấy lời đồn thổi liên quản Đường Thụ Thanh, Dương Công Uy có thật không, nhưng mà theo y, ai mà bỏ loại nam nhân thế này thì đúng là mù mắt:
“ Là một hình cảnh, đối diện với một vụ án phải có trực giác của riêng mình, không riêng gì tôi, tôi nghĩ đại bộ phận người xem hồ sơ vụ án đều có phán đoán trực tiếp, Tằng Quốc Vĩ không phải là thủ phạm. “ Lý Uy cân nhắc một lúc rồi thong thả nói:” Để tôi nói ý kiến của mình cho các cậu tham khảo, là một người cha, vợ chết sớm, để lại một đứa con vị thành niên, lại không có biến cố gì lớn, vậy mà bỏ lại con gái còn nhỏ, vong mệnh chân trời góc biển, biệt tích mười bốn năm là vô lý. Còn nếu nhìn ở góc độ một tội phạm, muốn thoát khỏi sự truy lùng của cảnh sát toàn quốc không phải là chuyện dễ dàng, ít nhất phải chọn sẵn lối thoát, chuẩn bị tiền chạy trốn, thậm chí là nơi ẩn thân. Đó không phải là việc có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, hơn nữa còn tuyệt tích không để lại dù manh mối nhỏ nhất nào, dù tổ chuyên án tin, nhưng tôi không tin.”
-“Vẫn là nhìn ở góc độ tội phạm, với một món đồ cổ với giá trị khó đong đếm, muốn tiêu thụ được thì cần con đường đặc thù, không phải chuyện một cảnh sát bình thường có thể làm được. Huống hồ Tằng Quốc Vĩ chỉ là nhân viên cơ quản, ông ta mà trộm đồ thì cũng chỉ như cầm đống sắt rỉ trong tấy thôi, căn bản không bán đi đâu được.”
“ Lý do có nhiều lắm, tôi cho rằng tổ chuyên án đều đã nghĩ tới rồi, thậm chí trong lòng mọi người đều biết Tằng Quốc Vĩ thanh bạch, nhưng không cách nào tra ra hung thủ thật sự, nên đành để ông ấy gánh tội.”
Xem ra Lý Uy nói ra những lời này cũng rất có cảm xúc, người hơi ngả ra sau dựa vào lưng ghế, hai tấy đan trước ngực, ánh mắt trầm tư, giống như quảy về thời làm hình cảnh vậy.
Trương Kiệt bất giác vừa nghe vừa gật đầu.
Ở góc độ khách quản, Giản Phàm có vài phần kính phục, lý do trong đó gần như chứng thực suy nghĩ của mình, có điều vẫn tiếp tục hỏi:” Giám đốc Lý, tôi không hiểu lắm cách hành sự của anh, Tằng Quốc Vĩ đã mất tích, Bùi Hướng Đông thì tự sát, Kiều Tiểu Ba đã bị khai trừ. Về lý luận mà nói, bất kể là ai tiết lộ bí mật thì cũng có đủ người gánh tội rồi. Còn anh, sau khi thẩm tra kết thúc thì anh không từ chức, mà sau khi điều tới đại đội một làm đội trưởng mới lại lựa chọn từ chức. Chuyện này có lý do đặc thù không, xin lỗi, nếu liên quản tới đời tư, anh có thể không trả lời.”
“ Ha ha ha, chuyện đó không liên quản tới cá nhân tôi, mà liên quản tới các cậu, hay nói cách khác là liên quản tới chúng tắ.” Lý Uy cười vui vẻ, lại lần nữa có hành động ngoài dự liệu, chỉ Trương Kiệt:” Tắt ghi âm đi, đừng ghi chép, tôi nói cho các cậu một bí mật mà ai cũng biết.”