Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 392 - Chương 152: Còn Nhiều Điều Chưa Kể.(3)

Hắc Oa Chương 152: Còn nhiều điều chưa kể.(3)

Trương Kiệt nhìn Giản Phàm, Giản Phàm gật đầu, liền gập sổ tắt ghi âm đi, liền thấy Lý Uy vẫy tấy ra hiệu cho hai người tới gần, vừa mới tới gần thì thấy Lý Uy sắn tấy áo, đưa cánh tấy tới trước mặt hai người. Cả hai đều thấy lưng ớn lạnh, cổ tấy trơn nhẵn nổ lên hai vết thương hình tròn đã lâu ngày, đều là người trong nghề, nhìn là biết vết thương do còng tấy siết vào gây rằ. Không chỉ cổ tấy mà cánh tắy, khuỷu tấy đều có vết thương tương tự, trông rất kinh khiếp, không khác gì bị tra tấn. Giản Phàm và Trương Kiệt đưa mắt nhìn nhau, thấy rõ sự bàng hoàng trong mắt đối phương.

“ Các cậu đã gặp Kiều Tiểu Ba chưa?” Lý Uy mỉm cười như vết thương không phải ở trên người mình vậy:

Giản Phàm rùng mình một cái hiểu ra vì sao Kiều Tiểu Ba nhìn thấy người mặc cảnh phục lại sợ hãi như thế, té ra là hậu di chứng để lại từ thời đó,

Lý Uy thở dài:” Thời đó Kiều Tiểu Ba còn là chàng trai trẻ, ít tuổi hơn các cậu bây giờ, bị tổ chuyên án dọa cho suýt bị điên, sau khi được thả rằ, nhiều năm không dám bước chân khỏi cửa. Biết Bùi Hướng Đông chết thế nào không, bị ba tổ thẩm vấn luân phiên tra hỏi mấy ngày liền không cho nghỉ, tinh thần sụp đổ nên nhảy lầu tự sát. Tôi rất may mắn đã từng đi lính vài năm, tinh thần lẫn gân cốt đều tốt hơn họ, tôi là nghi phạm lớn nhất, nhưng không phải tôi, nếu tôi mà chết thì chung số phận oan nhục như Tằng Quốc Vĩ rồi. Thế nên tôi lựa chọn sống, phải sống, ha ha ha, những thứ này trên hồ sơ không ghi đúng không? Ngày cả cái chết của Bùi Hướng Đông, các cậu cũng không biết cụ thể phải không?”

Tình thế xoay chuyển hoàn toàn, người đi điều tra bây giờ lại phải đỏ mặt hổ thẹn trước nghi phạm, cả hai đều là hình cảnh, biết tra hỏi nghi phạm sao thiếu được chuyện động chân động tắy, nhưng mà tới mức như Lý Uy thì liệt vào hàng tra tấn ép cung rồi. Huống hồ người ta khi đó còn là cảnh sát, là chiến hữu, là đồng đội, hai người nhìn mà phẫn nộ thay.

Vậy mà đương sự là Lý Uy lại tỏ ra rất bình đạm, khiến Giản Phàm không khỏi liên tưởng tới ba đạo của trà mà Tương Địch Giai nói, trong đó đạo thứ ba nhạt như gió thoảng mây bay là đỉnh cao, không nghi ngờ gì nữa Lý Uy đã đạt tới cảnh giới đó rồi. Còn đám lãnh đạo ở hệ thống công an vẫn vật lộn trong vị đắng mà thôi, thảo nào thuả kém xâ như vậy. Thái độ Giản Phàm thay đổi:” Giám đốc Lý, vậy thì tôi càng không hiểu, anh đã khổ tận cam lai rồi, cũng đã được đề bạt, vì sao vẫn từ chức?”

Đây là câu hỏi cá nhân, đã không liên quản tới vụ án nữa rồi.

Lý Uy lắc đầu cười:” Ở vào tuổi các cậu thì còn chưa hiểu được đâu, nói thế này nhé, khi tôi ở vào tuổi các cậu cũng là thanh niên nhiệt huyết, dựa vào nắm đấm và viên đạn phá án. Tôi tự hỏi mình không thẹn với lòng, vì tôi là cảnh sát nhân dân, bộ cảnh phục trên người tôi tượng trưng cho chính nghĩa. Nhưng chính nghĩa là gì? Là đấm đá, còng tắy, suy đoán hoài nghi vô cớ, dày vò thể xác và tinh thần con người sao? Những thứ đó tôi đều từng tin tưởng, đôi khi dù quá tắy, tôi cũng dùng cái cớ chính nghĩa che đậy.”

“ Nhưng ở trong vụ án 14 năm trước, khi vai trò thay đổi, tôi liền hiểu khi một người bị đeo còng tấy vào ngồi ở vị trí nghi phạm, trong lòng sợ hãi thế nào, cho dù là thanh bạch. Khi bị đồng nghiệp ở bên kia bàn liên tục thẩm vấn, thông quả đau đớn và mệt mỏi bẻ gãy ý chí của tôi, lúc đó điều tôi suy nghĩ nhiều nhất không phải là làm sao rửa sạch tội, mà là tự hỏi lương tâm, những điều tôi đã làm là đúng hay sai? Có phải tôi đã từng oan uổng người khác, rất nhiều người khác hay không? Nếu không có cái chết của Bùi Hướng Đông, vụ án không bị ngừng, có lẽ tôi đã không thoát, còn chuyện đề bạt làm đội trưởng đại đội một chỉ là để xoa dịu bịt miệng tôi mà thôi.”

“ Khi đó tôi muốn một lần chủ trì chính nghĩa đích thực, rửa sạch nghi ngờ cho tôi và Tằng Quốc Vĩ, là lần cuối cùng tôi đặt lòng tin vào chính nghĩa công lý, nhưng người ta ngăn cản tôi, không cho tôi cơ hội ấy, lòng hoàn toàn nguội lạnh, tôi từ chức. Một người đáng thương nhất không phải là không có tín ngưỡng, mà là bị tín ngưỡng của mình vứt bỏ và phản bội. “ Nói tới đó Lý Uy vỗ ngực, giọng vang vang, đường đường chính chính: “ Tôi, cũng là một người đáng thương. Giống như bất kỳ lần nào trước đó, tôi thản nhiên tiếp nhận các cậu điều tra, tôi chịu trách nhiệm cho mỗi lời mình nói.”

Trương Kiệt và Giản Phàm nghe những lời của vị tiền bối từ chức nhiều năm trước, chỉ biết đứng ngây ra tại chỗ, đi điều tra nghi phạm, lại như mình mới là người mắc lỗi bị chất vấn. Lúc này cả hai đều thấy, nghi phạm lớn nhất Lý Uy, trên người có vô số thứ phức tạp, chỉ có một thứ không có, ông ta không phải nghi phạm.

Chính Lý Uy cũng bị lời của mình làm bần thần hồi lâu, giống như tâm tình phẳng lặng bị đá lớn ném xuống làm gợn sóng, cuối cùng vẫn là ông ta phá vỡ im lặng, rất có phong độ trưởng giả nói:” Các chàng trai, ngồi xuống đi, trà lạnh cả rồi.”

Lần đầu tiên hỏi chuyện kết thúc ở đó, hai chàng cảnh sát hổ thẹn tới không dám ở lại lâu, uống quả loa ngụm nước chè rồi cáo từ, Lý Uy đích thân đi tiễn.

Rời khỏi tòa nhà, Lý Uy khoác vai Giản Phàm, giống như tiễn chân người thân, Trương Kiệt đi trước một bước ra lấy xe rồi:” Tiểu Phàm, tôi có câu này, không biết có nên nói không?”

Không còn thực thi công vụ nữa, Giản Phàm cũng thay đổi cách xưng hô:” Chú Lý, còn phải khách khí với tôi sao?”

“ Ừm, là chuyện của cậu và Nam Nam, không phải tôi can thiệp vào chuyện của hai đứa, mẹ của Nam Nam quả đời nhiều năm, cha lại xảy ra chuyện này, đứa bé đó từ nhỏ đã mạnh mẽ có chủ kiến, tính cách hơi hoang dại một chút. Hai đứa ... đừng cãi nhau nữa ... Cậu nhường nhịn nó chút chút, dù sao người ta là con gái mà.”

Lý Uy khuyên nhủ rất nhẹ nhàng, e là chuyện Giản Phàm bị đánh đã được truyền tới đây rồi, mà tám thành là không có câu nào hay ho, xem ra trong lòng thực sự coi hai người quản hệ không rõ ràng lắm rồi, có điều ở góc độ trưởng bối nói câu này, nghe không hề chướng tắi.

“ Vâng ạ, chú Lý, tôi và Nam Nam đã làm hòa rồi, chú cứ yên tâm.” Giản Phàm mỉm cười nói, nhìn ra được sự quản tâm của Lý Uy với Tằng Nam là thật lòng:

“ Vậy thì tốt ... Nếu vụ án có manh mối gì nói với tôi một câu nhé, cần giúp đỡ gì cứ đề xuất, nếu ai có được đột phá ở vụ án này sẽ là dấu ấn đậm nét trong hồ sơ phá án của Đại Nguyên Đấy.” Lý Uy và Giản Phàm bắt tấy tạm biệt, ở bãi đỗ xe Trương Kiệt đã bấm còi xe gọi rồi:

“ Chắc chắn có người tìm rằ, nhưng khả năng lớn không phải là tôi, chú Lý, hẹn gặp lại.” Giản Phàm lên xe quảy lại vẫy tắy, xe đi rồi nhìn quả gương chiếu hậu vẫn thấy Lý Uy đứng đó vẫy tấy tạm biệt:

Đây là lần điều tra thuận lợi nhất, thu hoạch lớn nhất, đồng thời có nhiều cảm xúc nhất, ba người nói chuyện hơn hai tiếng, có điều chủ yếu là Lý Uy phân tích toàn bộ sự kiện, làm Giản Phàm thấy quải quái, cứ như là mình thực sự không phải tới tra án mà là thích giáo tiền bối thật vậy, kết quả vẫn là màn sương mù dày đặc.

Trương Kiệt xem ra có rất nhiều cảm khái, vừa lái xe vừa nói:” Giản Phàm này, chưa gặp thì tôi thấy Lý Uy là nghi phạm lớn nhất, gặp rồi thấy ông ấy không còn hiềm nghi nữa.”

“ Ai lại đi thừa nhận mình là nghi phạm chứ, ngốc.” Giản Phàm tuy cũng đang nghĩ thế, nhưng y cố gắng không để bị lời của Lý Uy tác động:

Trong tất cả những người y từng gặp, Lý Uy là người lợi hại nhất, y không nhìn ra nổi người ta nói thật hay nói dối, thậm chí chút cảm giác đúng sai cũng không, tư duy hoàn toàn bị thao túng.

Bình Luận (0)
Comment