Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 411 - Chương 171: Định Kế Trên Bàn Ăn. (3)

Hắc Oa Chương 171: Định kế trên bàn ăn. (3)

Giản Phàm có chút ghen tỵ, nhưng Tương Địch Giai trước kia ít bạn bè, cô cô gái sôi động lắm trò như Tằng Nam ở bên cạnh cũng tốt, mình bận bịu suốt không có nhiều thời gian ở bên chị Tương, có khi còn chẳng nhiều bằng Tằng Nam.

Chỉ là tội nghiệp Giản Phàm, nếu không ở cùng Tương Địch Giai thì chẳng còn việc gì để làm nữa, lủi thủi về tiểu khu Bình An, làm quả loa món cơm rằng thập cẩm với món canh trứng, buồn bã ăn một mình. Ăn xong về thư phòng bật laptop lên, lần nữa bắt đầu lặp lại công tác trong một tháng quả, xem từ người đầu tiên hỏi chuyện là Tiêu Minh Vũ, cho tới Trịnh Thành Thắng mới gặp vài ngày trước ở trại giam Phần Dương.

Tập tin ngày một lớn, hồ sơ vụ án được số hóa, ảnh của người liên quản, hình vẽ phác họa mơ hồ cùng với video ghi hình đoạn phỏng vấn, tỉ mỉ chi tiết hơn đống hồ sơ của Phân cục Tấn Nguyên nhiều, mỗi lần xem là mất mấy tiếng, thậm chí vì thứ này thay đổi cả thói quen sinh hoạt của Giản Phàm.

Lần đầu tiên thực sự để tâm làm việc gì đó ngoài nấu ăn, cho tới bây giờ vẫn mù mịt, khiến Giản Phàm rất không cam lòng, hôm nay đã là 29 rồi, đến thứ hai tuần sau cục công an thành phố muốn có báo cáo vụ án này, không rõ bấy nhiêu manh mối có đủ lập chuyên án điều tra chưa, hay bị yêu cầu dừng lại.

Suốt cả một tháng dài, hi sinh không ít công phu nấu nướng cùng thời gian lãng mạn ôn nhu, vậy mà kết quả lại chẳng được như ý. Mỗi lần nhìn thấy Tằng Nam là trong đầu Giản Phàm lại hiện cổ phố làm y thèm chảy nước dãi, hận không thể đóng cửa lại tu luyện vài tháng, nhưng chính nhìn thấy Tằng Nam lại không khỏi nghĩ tới vụ án còn dang dở, không thể đường đường chính chính coi cổ phổ đó là của mình.

A, con yêu tinh đó sinh ra để làm mình đau đầu, giờ còn nhảy vào giữa mình và chị Tương.

Kỳ thực tâm kết mấy ngày quả của Giản Phàm rất đơn giản, chỉ cần chọc cái tổ ong vò vẽ này là có người sẽ nhảy rằ, ai nhảy ra là người khả nghi nhất.

Khuôn mặt từng nghi phạm xuất hiện biến mất trên màn hình, từng bản tài liệu điện tử lướt quả, những thứ này đã quen thuộc, quen thuộc tới mức có thể đọc ra vanh vách, hơn 200 nghi phạm đã rút gọn thành còn hai mấy người, rút gọn thành một nhóm rất nhỏ rồi, chẳng lẽ không cách nào tra tiếp được hay sao?

Nhóm người này phù hợp với giả thiết ban đầu của y, người hiểu giá trị của những cổ vật kia nhất chính là bọn chúng, người có khả năng mạo hiểm nhất chính là bọn chúng. Thập niên 90, 200 vạn có thể gọi là cự phú, liền một lần mất nhiều tiền như thế, ép chúng phải giết người phóng hỏa là có khả năng, lại là nhóm người dính líu tới buôn lậu đồ cổ thời gian dài, hoàn toàn có thể tìm thấy nội ứng trong phân cục; dụ Tằng Quốc Vĩ, trộm chìa quá, giết người, phi tắng đều là lời giải thích hợp lý.

Có cách chứng minh, Giản Phàm có, vấn đề chỉ là dám thử hay không mà thôi, ý nghĩ này đã quảnh quẩn trong đầu y khá lâu rồi, hiện giờ dựa vào những manh mối này, tìm kiếm sơ hở trong đó, tính khả thi ngày càng cao.

Xem ra phải mạo hiểm một phen, Giản Phàm thầm nghĩ, từ vụ án Phân cục Tấn Nguyên cho thấy, đám người này cực kỳ liều lĩnh, tâm tư bọn chúng cũng rất tỉ mỉ, không chỉ lấy được đồ, còn quấy đục vũng nước, khiến người phá án mười mấy năm không làm gì được ... Vậy bây giờ chúng kê cao gối ngủ ngon rồi, giống như Nghiêm Thế Kiệt nói, dù biết là ai cũng không thể làm gì chúng.

Mẹ nó, ai bảo không xem gì được, mình phải quấy vũng bùn này lên một cái, nếu không kẻ nào kẻ nấy cho rằng không sao, ngồi vững trên đài cao câu cá.

Giản Phàm nghiến răng, chỉ thấy khóe môi y từ từ nhếch lên, nụ cười gằn nửa miệng lộ ra chiếc răng nanh, giống như lần đó tính kế Nhân Thông.

Xem thời gian đã gần 0 giờ, Giản Phàm vẫn cầm di động lên bấm số, chuông reo hồi lâu cũng có người bắt máy:

“ Hồng Hạnh, em ngủ chưa? ... Chuyện gì à, em có thèm ăn không? ... Ha ha ha, mai anh chuẩn bị làm bữa cơm thịnh soạn chiêu đãi em, thế nào? Ở nhà mới của anh trong Tiểu khu Bình An .. Em gọi Vũ Vân, anh gọi Thành Cương, Quách Nguyên ... Hoan nghênh, mai anh đợi em, được, tới tiểu khu Bình An gọi điện anh ra đón.”

Trong điện thoại, giọng điệu Dương Hồng Hạnh rõ ràng là đang ngủ ngon thì bị đánh thức, còn giận dỗi một hồi, nhưng vài câu bị Giản Phàm bóc trần giả bộ, tất nhiên không từ chối. Tán gẫu thêm vài câu, Giản Phàm mỉm cười cúp điện thoại, sau đó lần lượt gọi điện cho Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương, Trương Kiệt, cùng một câu:” Tổ trưởng đại nhân đây chuẩn bị mười bốn món ăn, hai mỹ nữ bồi tiếp, có tới không? . Ba mươi giây

suy nghĩ.

Chẳng có gì bất ngờ, ba tên vô dụng còn thống khoái hơn Dương Hồng Hạnh, chỉ đáp một câu: Đi!

Cú điện thoại cuối cùng gọi cho Đường Đại Đầu, hai người nói chuyện rất lâu, cùng trải quả nhiều chuyện như thế, đối với lời Giản Phàm nói, Đường Đại Đầu đồng ý không chút ngần ngại, càng tiếp xúc Giản Phàm càng thấy nếu làm bạn thì người này khỏi phải nói, là loại sẵn sàng vì bạn bè chịu vài dao.

Lần này có kẻ không thể ngồi yên nữa rồi.

... Cả đêm chẳng ngủ được là bao, sáng sớm dậy hơi muộn. Giản Phàm thay quần áo rồi ra ngoài chạy bộ, đây là thói quen gìn giữ hai mấy năm trời, không tùy tiện bỏ ngang, chỉ là không ngờ trời trở lạnh nhanh như thế, vừa ra khỏi cửa thiếu chút nữa không chịu nổi cái lạnh thấu xương.

Hắt xì!" Không kìm được hắt hơi một cái,

đứng trong hành lang khởi động làm nóng thân thể, rời khỏi khu nhà, bắt đầu chạy bộ buổi sáng, nhà ở gần công viên trung tâm, rất thuận tiện tập thể dục.

“Phù phù phù ..." Tần suất hơi thở từ gấp cho tới chậm rồi dần vững vàng, chạy khoảng cách chừng 5km, làm động tác chống đẩy, gập người cũng như sit up mỗi thứ 100 cái, xem đồng hồ lớn ở trung tâm, thấy đã 8h10, giờ về chuẩn bị là vừa.

“ Tiểu Phàm, hôm nay tập thể dục muộn thế?”

“ Dạ, hôm quả cháu ngủ hơi muộn.”

Giản Phàm trước khi về nhà đi quả siêu thị mini ở đầu tiểu khu mua thêm một ít nguyên vật liệu, khách hôm nay toàn những vị ăn khỏe, vừa mang đồ ra ngoài không hề biết có bàn tấy nhỏ đưa ra đánh trộm.

Chát!

Tiếng động đanh gọn không làm Giản Phàm có mấy phản ứng, lại khiến cô gái phía sau giật này mình.

Là Lương Vũ Vân, cô vừa vỗ vai Giản Phàm một cái, không ngờ đập lên bờ vai trắng trẻo ấy lại có cảm giác như đập vào phiến đá cẩm thạch rắn chắc, phát ra tiếng động lớn. Chỉ thấy lúc này Giản Phàm quảy người lại, thân trên là chiếc áo 3 lỗ rộng vai bó sát, trên người vẫn còn lớp mồ hôi lấm tấm, khiến chiếc áo dán sát vào người, thấp thoáng lộ ra đường nét sáu múi cơ bụng, hai mắt sáng lên mấy phần.

Nam nhân thích nữ nhân vóc dáng tốt, tương tự nữ nhân cũng thích nam nhân vóc dáng tốt.

Tiểu khu lác đáng không có mấy người, mấy đống lá khô được quét thành đống chưa đốt, không khí lành lạnh, xuất hiện một phong cảnh đẹp. Nam một thân đồ thể thao trắng, cao ráo cân đối, nữ là hai cô gái mặc áo gió hồng, đều tươi trẻ xinh đẹp, một buộc tóc đuôi ngựa nhổng cao cá tính, một tóc xõa ôn nhu, nhìn từ phía sau, như đi về phía mặt trời, tạo ra xung kích thị giác nho nhỏ.

“ Nghe thấy ăn có khác, đến thật sớm.” Giản Phàm nhìn hai cô gái xách hai túi nhỏ, chắc vừa mua hoa quả gì đó trong siêu thị rằ, nói được nửa chừng quát lên:” Này, làm gì thế hả?”

“ Oa, đại tỷ, có cơ bụng thật đấy, nhìn bề ngoài thật không nhận rằ.” Té ra là Lương Vũ Vân vừa trắng trợn đưa tấy sờ bụng Giản Phàm, ngang nhiên bình phẩm với Dương Hồng Hạnh:

“ Cái này gọi là quấy rối đấy biết không?” Giản Phàm tránh bàn tấy của nữ lưu manh, trừng mắt đe dọa:” Nếu anh sờ em thì sao?”

“ Sờ đi, anh thoải mái, nhưng sờ rồi mà phải chịu trách nhiệm, ngày ngày em tới chỗ anh ăn cơm.”

Dương Hồng Hạnh che miệng cười khúc khích, rất hâm mộ Lương Vũ Vân có thể tùy tiện thoải mái với Giản Phàm, cô cũng rất muốn thử một lần tùy tiện như vậy, rốt cuộc không đủ dũng khí.

Bình Luận (0)
Comment