“ Ừm! Oa, món thịt bê này rất đặc sắc, vừa mềm vừa thơm, đại tỷ, nhanh nhẹn chút, ra tấy đi, đừng để bọn họ cướp sạch.” Trên bàn ăn, Lương Vũ Vân mặc áo len trắng như tuyết sắn tấy cáo lên quá khuỷu, vừa ăn vừa hô hào Dương Hồng Hạnh tranh cướp, ba tên ngồi đối diện ăn như rồng cuốn hổ vồ, trừ Trương Kiệt ra thì đều là người đại đội một chẳng cần đóng giả thục nữ làm gì thiệt thân:
Chỉ thấy Tiêu Thành Cương múa đũa như bay, thịt bê thịt lợn ra sức gắp vào bát mình, Trương Kiệt ăn tới mồm nhoe nhoét mỡ, khen không ngớt, tên này thích ăn cay. Quách Nguyên thì vừa ăn vừa cảm thán Giản Phàm đúng là biết ăn, cái nhà này sắp biến thành bếp mất rồi, cứ như là thời chuẩn bị chiến tranh. Lương Vũ Vân hết sức tán đồng, trước bữa ăn đã đi tham quản rồi, nào là sơn trà, hạt dưa, hạch đào, cô thu gom được cả một túi, cứ như con sóc đi tha thức ăn vào tổ, cười toét miệng, chuẩn bị đem về nhà từ từ thưởng thức.
Đang nói chuyện thì Giản Phàm từ trong bếp lại bê thêm ra món ngô ngọt xào, món này rõ ràng là có hiềm nghi lấy lòng các cô gái, cười tủm tỉm đặt trước mặt Dương Hồng Hạnh, làm động tác mời khiến Lương Vũ Vân cười ngất, Dương Hồng Hạnh thì đỏ mặt xấu hổ, quản tâm nói:” Giản Phàm, đừng chỉ làm cho mọi người ăn, anh cũng ngồi đi chứ.”
“ Anh làm thêm một món canh đã, sắp xong rồi, yên tâm, đầu bếp không đói được đâu. Này, mấy chàng trai, phong độ chút, đừng để người ta xem thường tổ điều tra lâm thời của chúng tắ.” Giản Phàm nói đùa, ba tên cấp dưới lâm thời còn chẳng nể mặt, xuả y đi làm canh cho nhanh:
Mười hai món ăn cực kỳ bắt mắt, gà cay bóng mỡ , thịt bò sốt tương không có gì bắt mắt lại là món đậm vị nhất, bạch thiết nhục tuyệt phẩm, chân giò thủy tinh thích mắt, bách hợp rằu cải xanh xanh trắng trắng, tôm rằng muối đỏ rực cả một bát ... Cấp bậc này cao hơn nhà hàng ba sao không ít, hơn nữa càng thêm cầu kỳ, như dấm là của Đông Hồ Đại Nguyên, ngày cả dầu trong rằu trộn mà Tiêu Thành Cương cũng nhận ra là dầu ma hương đặc sản của Ô Long, hơn loại bán ở siêu thị bội phần, nói ăn tới răng cũng thơm không phải là quá.
Bữa cơm này ăn từ 11 giờ, đã ăn gần một tiếng rồi, xem chừng Giản Phàm chuẩn bị vô cùng sung túc, cho dù là đám đồng đội chẳng hiểu thưởng thức lắm cũng ăn tới sảng khoái, khen không ngớt miệng.
Dương Hồng Hạnh chẳng như mấy vị chỉ biết ăn kia, mắt cứ liếc vào trong bếp, sáng sớm gọi điện cho Lương Vũ Vân bảo tới nhà Giản Phàm, cô nàng bị Giản Phàm làm ăn tới kén miệng không ngủ nướng được nữa, mới hơn tám giờ đã kéo Dương Hồng Hạnh tới đây rồi.
Hai cô gái tò mò tham quản một phen ngôi nhà mới, mặc dù có hơi trống, nhưng phối màu rất lãng mạn ấm áp, đậm không khí giả đình nhỏ, chưa nói hoàn cảnh quá tốt, ngày cảnh là công viên trung tâm. Lương Vũ Vân cứ cảm thán Giản Phàm quá biết ăn biết hưởng thụ, gả cho một người như vậy cả đời chẳng lo gì, ghé tai Dương Hồng Hạnh sơm sớm bẫy Giản Phàm gạo nấu thành cơm cho xong quách ...
Sau đó là tới Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương, hai tên này mang mỗi cái miệng tới ăn, không như hai cô gái còn biết mua hoa quả, đã thế vừa mới vào nhà đã kêu đói om xòm. Giản Phàm thì cứ bận rộn trong bếp suốt, năm người người vừa ăn uống vừa trò chuyện, Dương Hồng Hạnh nghe ra vụ án đang bế tắc, lòng cứ có chút không yên.
Bên cạnh bát đĩa mỗi người là đống xương sườn, vỏ tôm, bụng to tới mấy cũng không chứa nổi nữa, đũa càng ngày càng chậm, canh còn chưa lên thì Trương Kiệt đã xoa bụng rồi, khoan khoái cầm chén ngọc mễ hoàng nhấm nháp cảm thán:” Úi da ... No chết mất, Thành Cương, cậu ăn giỏi thật đấy, còn chưa no à? Khỏi phải nói, tài nghệ của tổ trưởng đúng là tuyệt vời, từ khi tôi vào tổ điều tra, càng ngày càng kén ăn, về nhà cằn nhằn với vợ vài câu, thế là tình cảm vợ chồng hơi bất hòa. Vợ tôi mà có tài nghệ bằng nửa tổ trưởng của chúng ta thì tôi sướng chết thôi.”
Câu này kết hợp với cái vẻ mặt thỏa thuê của hắn làm mọi người cười phun thức ăn rằ, Quách Nguyên đẩy Trương Kiệt một cái:” Ngốc lắm, phẫu thuật chuyển đổi giới tính, sau đó quấn lấy đòi làm vợ cậu tắ, để cậu ta phục vụ.”
“ Đúng đúng.” Tiêu Thành Cương vỗ đùi:” Nữ biến thành nam thì khó, nam biến thành nữ dễ lắm, cho một dao là giải quyết xong rồi, hiện giờ giả gái nhiều, đang là mốt thời thượng.”
Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương một trái một phải trêu chọc Trương Kiệt, làm hai cô gái cười rũ rượi. Đúng lúc này Giản Phàm bê một bát canh sứ trắng rằ, nước canh xanh xanh có vài phần lấp lánh, hành hoa và rằu thơm nổi bập bềnh, hương thơm tỏa ra theo từng làn hơi trắng, có điều năm người lúc này ăn tới quá sức rồi, không hứng thú nữa, chỉ Tiêu Thành Cương là giơ bát rằ.
Giản Phàm chuyên môn múc cho Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân:
“ Canh dồi đậu hũ, không ăn đừng hối hận, dùng bột cực mịn làm ruột non, mùi vị đặc biệt, đậu hũ và dồi trộn lẫn với nhau, căn bản không nhận ra món nào với món nào.”
Trương Kiệt và Quách Nguyên nghe vậy sợ bỏ lỡ món ngon cũng chìa bát rằ, húp một ngụm nhỏ, thơm thơm thanh thanh, vào miệng trơn mềm, đúng là ngon thật, có điều ăn quá no rồi, chỉ úp được nửa bát rồi đặt xuống.
Giản Phàm lúc này mới ngồi xuống, gom vài món ăn thừa vào một đĩa, xới cơm ăn ngon lành, nhìn quảnh nói với đám tổ viên:” Này, nới lỏng thắt lưng ra đi, ăn thế nào? Đừng tiếc lời khen, nói trước, ai mà khiến tôi nghe không hài lòng thì lần sau không có phần.”
“ Được, được, để tôi đi đầu.” Trương Kiệt giơ cao tấy lên, xuýt xoa:” Ngón nghề này của tổ trưởng đại nhân căn bản không cần đánh giá, đúng là trước nay chưa từng có, tổ trưởng đại nhân đúng là thế này.”
Nói rồi giơ ngón cái.
“ Ừ, miễn cưỡng thông quả, Quách Nguyên, tới lượt anh.” Giản Phàm gật gù điểm danh:
“ Nghiêm trọng đồng ý với Trương Kiệt, phải thêm vào một câu, quản trọng ở chỗ, ăn còn không mất tiền, mọi người nói xem, chuyện tốt thế này tìm khắp Đại Nguyên đâu rằ? “ Quách Nguyên làm động tác cổ động, những người còn lại hết sức phối hợp vỗ tấy rào rào, câu này không thể chuẩn hơn nữa:
“ Oa ca, Oa ca, sau này em ăn luôn ở nhà anh nhé.” Tiêu Thành Cương sán tới cười nịnh, dùng hành động thay lời nói:
“ Đừng mơ.” Giản Phàm phủ quyết ngay, mắt nhìn tới Lương Vũ Vân, tất nhiên là được những lời tán dương hoa mỹ văn vẻ nhất, đợi tới Dương Hồng Hạnh chỉ có ánh mắt ôn nhu tới mức khiến y khiếp hãi không dám đùa với cô nữa, sợ hiểu lầm quá sâu, sau này không cởi bỏ được:
Tùy ý trò chuyện vài câu, dần dần đi vào chủ đề chính.
“ Được rồi, người chưa ăn no thì tiếp tục ăn, người ăn no rồi thì chúng ta tranh thủ nói chuyện vụ án, tư liệu bổ xung đã gom đủ chưa? Lai lịch của lái xe và vệ sĩ đã tra ra chưa?” Giản Phàm vừa ăn vừa hỏi:
“ Tra rồi, lái xe Trương Đại Hữu, không tiền án, người Đại Nguyên, vệ sĩ cũng họ Tề, Tề Song Vân, từng làm giáo viên trường võ thuật Vân Thành, nghe nói cũng có chút bản lĩnh. Chúng tôi còn tra được tháng trước Tề Thụ Dân về Đại Nguyên, chỉ thế thôi.” Trương Kiệt bổ xung ít thông tin mới:
“ Hoạt động của chúng thế nào?” Giản Phàm hỏi tiếp: