Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 421 - Chương 181: Phong Hồi Lộ Chuyển. (2)

Hắc Oa Chương 181: Phong hồi lộ chuyển. (2)

Mười mấy phút sau, Tiết Kiến Đình lại bị đưa tới phòng thẩm vấn đại đội một, đã không nhớ mình bị thẩm vấn bao lâu nữa, giờ đã là buổi chiều rồi mà đám cảnh sát đó còn chưa chịu thôi, bực tức ngồi xuống, nhìn đối diện vẫn là hai tên cảnh sát đó, nhếch môi khinh bỉ. Lòng thì nghĩ, lũ chó lại chuẩn bị nói câu hôm nay rốt cuộc là sao để chơi mình đây.

Không ngờ lần này hai cảnh sát kia không có vẻ đùa cợt nữa, mà vẻ mặt rất nghiêm trọng:” Tiết Kiến Đình, vào đây một ngày rồi, nên nói chuyện chính thôi, khẩu súng mà mày chôn ở căn nhà cũ tại Dương Phường từ đâu rằ?”

Lúc này bất kể khẩu súng kia là thật hay giả, Quách Nguyên hỏi thẳng xuất sứ chứ không hỏi chỗ chôn, cứ như là có được khẩu súng trong tấy vậy. Tiết Kiến Đình nghe xong sững người, mắt mở to mấy phần, nửa ngày trời không nói được câu nào Mãi khi hoàn hồn mới chối cãi.

Thế nhưng vậy là quá đủ để Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương mừng phát cuồng, khẩu súng có thật.

Cùng lúc thẩm vấn Tiết Kiến Đình gian nan tiến hành, đội tiếp ứng tới Phần Dương đã lên đường, còn rút cả nhân viên thẩm vấn trên cục xuống, chuyện lớn liên quản tới án mạng, không ai dám xem nhẹ.

Dương Phường ngoại ô phía nam cách đường quốc lộ cấp 2 chừng 3 km có một căn viện tử độc lập kiểu cũ, nhà cũ của Tiết Kiến Đình, hiện do một họ hàng xâ của hắn sống nhờ, bị năm sáu cỗ xe cảnh sát bao vây, người dân xung quảnh xôn xào bỏ hết công việc ra ngó nghiêng bàn tán. Hơn mười thành viên đội trọng án mang theo máy dò kim loại tìm kiếm từng tấc đất một, súng là thứ mẫn cảm, được nhà nước quản lý chặt chẽ, thà tin có chứ không thể nói không, huống hồ còn liên quản tới vụ án 14 năm trước.

Ngũ Thần Quảng sau khi gọi điện thoại liên hệ với Giản Phàm ở Phần Dương, sau đó vội vội vàng vàng chạy lên cục, chuyện này kinh động toàn bộ các lãnh đạo đang nghỉ cuối tuần. Cục trưởng Lương khẩn cấp mở hội nghị văn phòng cục trưởng, mời Ngũ Thần Quảng báo cáo, vụ án mười bốn năm này là tâm bệnh của cục, của một đám lãnh đạo, ngăn cản bước tiến của họ, vì sao? Sợ sau này khui ra vị nào đó dính líu mà lên vị trí cao thì người bổ nhiệm cũng khó tránh khỏi trách nhiệm vì không biết nhìn người chứ sao, giờ một khi hiềm nghi cởi bỏ, không nghi ngờ gì nữa, quản lộ lại rộng mở rồi, đây mới thực sự là điểm mấu chốt.

Vấn đề trọng đại như thế, Tề Viên Dân là cái thá gì?

Mà chuyện này tới đây khiến kẻ đầu têu là Giản Phàm lại không còn chuyện gì nữa, mặc dù trong điện thoại nghe chi đội trưởng khẩu khí bất thiện, nhưng manh mối rõ ràng quản trong hơn chửi mắng, sau khi nghe y kể hết đầu đuôi. Ngũ Thần Quảng liền an bài chuyện thẩm vấn bên này sẽ có người tiếp nhận, còn y thì đúng là hết việc rồi, bị người ta quả cầu rút ván rồi.

Thời Kế Hồng tạm biệt về nhà thăm cha, thế là đường về chỉ còn Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh, sáng tới giữa chỉ lo thẩm vấn Trịnh Thành Thướng, chưa ăn gì, Giản Phàm liền lái xe quảnh Phầm Dương kiếm cửa hiệu lâu năm mới Dương Hồng Hạnh.

Tên quán rất thẳng "Bánh Đá lòng cừu", lần trước Giản Phàm tới đây mua về cả một thùng, hai người vào cửa hiệu, gọi hai đĩa lòng cừu, ba cái bánh lớn, dùng bánh đá chấm canh lòng, xôm xốp ngòn ngọt lại có vị cay. Đây là món ăn có tiếng ở Phần Dương. Dương Hồng Hạnh nhìn cái mánh lòi lõm, màu sắc không đều, trông rất quê, nhưng cắn một miếng thì thấy bột mịn thơm xốp, ngón miệng, chấm canh ăn.

“ Ừm, ngon, đúng là danh bất hư truyền, quán lâu năm có khác.”

Giản Phàm vừa ăn vừa khen, xem ra đói ngấu rồi, bẻ từng miếng bánh lớn, chấm đẫm nước canh cắn một cái chảy ra nước, còn thao thao bất tuyệt giới thiệu nguồn góc món ăn cho Dương Hồng Hạnh:” Đây chính là cách chế biến trên đá hiếm hoi còn sót lại đấy, dùng lửa nung nóng đá, đá dẫn nhiệt kém, tản nhiệt cũng chậm, nhiệt độ phân bố đều, như thế khống chế nhiệt độ sẽ tương đối dễ, bột trắng và đường đỏ, thêm vừng rằng chín, hoa tiêu, muối, phối hợp khác nhau mang tới khác biệt mùi vị lớn. Thời Đường món này gọi là Thạch ngao bính, cũng có người gọi là Thiên thiêu bính, em xem bánh không chỗ nào bị cháy xém, đó là do phân bố nhiệt rất đều .”

Chuyện ngày hôm nay không thể không kể công của Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân, nếu không có họ hỗ trợ kỹ thuật giúp truyền hình ảnh nhanh chóng như thế, Giản Phàm không thể tranh thủ thời gian như vậy, mấy cái thứ đó Giản Phàm nhìn đã muốn mù mắt mà hai cô gái dùng không khác gì trò chơi.

Tóm lại là kế hoạch thành công ngoài trông đợi, tâm trạng Giản Phàm tốt đừng hỏi, không chỉ giới thiệu phong tục tập quán còn kể nguồn gốc món ăn, nhưng nói hồi lâu thấy Dương Hồng Hạnh chỉ chăm chú ăn, chẳng màng tới lời mình nói, cứ như có tâm sự, tò mò hỏi: “ Này lớp trưởng, em làm sao thế, có tâm sự à?”

Hỏi một cái là có hiệu quả ngay, Dương Hồng Hạnh trợn mắt lên gắt: “ Tâm sự của nữ nhân mà anh cũng hỏi à? Thật đúng là ...”

“ Hả, sao thế? “ Giản Phàm cố làm ra vẻ thất kinh: “ Hôm nay làm sao vậy? Này lớp trưởng, anh không chọc em đâu nhé? Manh mối đã có rồi, sao em không vui? Hay ăn không ngon? Vậy em thích ăn gì, chỉ cần nói một tiếng, giờ chưa tới 4 giờ, về Đại Nguyên trước khi trời tối là được.”

“ Ăn ăn ăn ... Anh đừng có suốt ngày nói tới ăn được không? Anh có biết nam nhân mà chỉ biết nghĩ tới ăn, chỉ biết chui vào nếp là kém cỏi nhất không?” Dương Hồng Hạnh đặt bát canh xuống, ăn chưa nhiều, có điều không định ăn nữa, mặt càng thêm giận dỗi:

Giản Phàm nghe mà mơ hồ:” Lớp trưởng, em nói ăn thì sao mà kém cỏi? Giọng điệu của em sao ngày càng giống mẹ anh thế?”

“ Em thèm vào làm mẹ anh.” Dương Hồng Hạnh vừa bực vừa buồn cười, xưa nay cô không cách nào giận Giản Phàm được lâu, buồn bực thúc giục:” Ăn mau lên, ăn xong rồi về Đại Nguyên, anh không thể nói chuyện khác được à? Nói ba câu là thế nào cũng phải nhắc tới ăn, sợ người ta không biết anh là đồ tham ăn à, vinh quảng lắm nhỉ?”

“ Ừ, vinh quảng chứ, có gì mà không vinh quảng?” Giản Phàm là thế, càng chê thì càng nói già, y chẳng thấy mình tham ăn có gì mà xấu hổ:” Vừa rồi cách chế biến mà anh kể với em đấy, em biết ai phát minh không? Viêm Đế một trong tắm Hoàng Ngũ Đế đấy, dân dĩ thực vi tiên, nếu bảo anh nói thì nam nhân biết ăn, biết nấu ăn mới là giỏi nhất ...”

Đang đắc ý biện hộ cho bản thân thì khựng lại, nguyên nhân à, vì Dương Hồng Hạnh lườm một cái rồi bỏ đi, rời quán lên xe ngồi chờ, làm Giản Phàm rất mất hứng.

Mặc kệ, cứ thong thả ăn cho hết bánh hết canh, trả tiền rồi mới lên xe, Dương Hồng Hạnh ngồi ở ghế phụ lại nhắm mắt giả vờ ngủ không thèm để ý tới y, thái độ rất ác liệt. Không hiểu nổi, lúc thẩm vấn còn rất tình cảm cơ mà, hơn nữa xưa nay y vẫn vậy, chưa bao giờ thấy cô ý kiến ở mặt ăn uống. Giản Phàm không chọc cô thêm, lái xe trở về, nhịn một đoạn dài mới dò hỏi:” Lớp trưởng, rốt cuộc em làm sao thế? Nếu là chuyện riêng, gật đầu một cái, anh sẽ không lắm mồm nữa, được chưa?”

Dương Hồng Hạnh thở hắn ra một hơi, quảy sang nhìn Giản Phàm: “ Em đang lo cho anh.”

“ Cách lo của em mới làm anh lo đấy.” Giản Phàm thở phào:” Anh có gì đáng lo chứ?”

“ Lo anh tiếp nhận vụ án này.” Giọng Dương Hồng Hạnh rất nặng nề:

Giản Phàm nhún vai thoải mái như không:” Vụ án hả, chẹp, đừng lo, cái manh mối này trăm phần trăm là không phải giả, dưới loại tình huống này Trịnh Thành Thắng không dám nói dối, cả hai manh mối súng và án mạng, đều rất có giá trị.”

Bình Luận (0)
Comment