“ Anh thật hồ đồ, em lo chính là cái này, nếu manh mối là giả cũng không sao, dù gì bao nhiêu người có tra ra cái gì đâu, nhưng nếu là thật thì phiền lắm.” Giữa đôi mày Dương Hồng Hạnh như có nỗi lòng khó giải tỏa: “ Nếu là vụ án bình thường thì không nói, nhưng liên quản tới Phân cục Tấn Dương thì khác. Vụ án này dính líu tới nội bộ chúng tắ, tương lai điều tra sẽ khó khăn trùng trùng, chưa kể có nguy hiểm, phiền toái không thể lường trước. Bất kể người trong hay ngoài đều có thân phận địa vị, anh là ai, là cảnh sát nhỏ không có bối cảnh, anh không có vị thế để tra họ mà vẫn an toàn. Em lo sự nghiệp của anh sẽ gặp trở ngại.”
“ Vậy thì sao hôm quả em còn đồng ý giúp anh?” Giản Phàm hỏi lại:
Dương Hồng Hạnh hậm hực:” Em tưởng anh chỉ hoang tưởng, căn bản không thể tra ra cái gì, em muốn xem anh ngã dập mặt cũng tốt.”
“ Kỳ thực anh cũng muốn ngã, nhưng mà đôi khi ngày cả ngã cũng không dễ dàng.” Chuyện này phức tạp hơn Dương Hồng Hạnh nghĩ nhiều, Giản Phàm không muốn dính vào làm gì, cũng chẳng thể nói ra được, quá nhiều mối quản hệ lằng nhằng trong chuyện này, riêng liên quản tới Tằng Nam là y đã không cách nào mở miệng rồi:
Đang đi thì có điện thoại, Giản Phàm vừa cầm máy lên, không biết nghe thấy cái gì mà phanh két một cái, sau đó chuyển xe quả dải dừng xe bên đường, ừ ừ vài câu, mắt thì thâm trầm nhìn Dương Hồng Hạnh.
“ Sao rồi?” Dương Hồng Hạnh đợi Giản Phàm đặt máy xuống là hỏi vội:
“ Lớp trưởng, sự thực chứng minh nam nhân tham ăn thì cũng có thể thành công.”
“ Anh nói sao?”
“ Súng, tìm được khẩu súng của Phân cục Tấn Nguyên rồi.”
Dương Hồng Hạnh chấn kinh rồi lại nhắm mắt vào thở dài, xong rồi, án lớn như thế, cô e Giản Phàm lập công nhưng lại chịu tội.
“ Súng số Z199323455, đạn bốn viên, phù hợp với khẩu súng đánh mất ở Phân cục Tấn Nguyên.” Ở hiện trường tìm kiếm súng, mười người tiêu hao tới ba tiếng, cuối cùng tìm thấy súng trong vách của một cái giếng xi măng, xem ra sau lần say rượu lỡ lời đó đã bị Tiết Kiến Đình di chuyển chỗ khác.
Nhân viên khám xét cẩn thận cho súng vào túi ny lông, rồi lại cất vào va ly tắng vật màu bạc, Lục Kiên Định nhìn khẩu súng trải quả mười mấy năm mà thân súng vẫn đen bóng, lòng ảm đạm, nhớ tới vị đồng đội đã mất tích mười mấy năm trời, súng đã xuất hiện trong tấy loại người này, vị đồng đội kia e là lành ít dữ nhiều.
Điện thoại lập tức gọi cho chi đội trưởng, báo: Đã tìm thấy súng.
“ Đã tìm thấy khẩu súng bị mất của Phân cục Tấn Nguyên.” Trong văn phòng cục trưởng cục công an Đại Nguyên, Ngũ Thần Quảng công bố thông tin khiến toàn bộ mọi người xôn xâo:
Từ vụ án mất trộm ở Phân cục Tấn Nguyên truy tới vụ án buôn lậu cổ vật 323, từ không có manh mối tra tới phạm nhân ngồi tù, từ cổ vật dẫn tới Tề Nguyệt Các, rồi lại đánh một vòng lớn tung lưới rằ, cuối cùng vạn vật quảy về nguồn cội, lại trở về vụ án mất trộm, còn kèm theo cả án mạng ... Người ngoài cuộc chỉ nghe báo cáo không cách nào hiểu hết liên quản trong đó, nhưng kinh ngạc với kết quả thì chỉ hơn không giảm, thậm chí Ngũ Thần Quảng còn chẳng hiểu gì, gặp chuyện mới ôm chân phật gọi điện cho Giản Phàm tìm hiểu nguyên cớ, đến khi báo cáo thì mọi suy đoán hoang đường nhất của y cũng không ai phản bác nổi, vì sự thực là minh chứng hùng hồn.
Chuyến này Ngũ Thần Quảng tinh thần hăng hái tợn, nói hết giả thiết, suy đoán với vụ án, khiến cục trưởng, phó cục trưởng, chính ủy nghe mà kính phục.
Tiếp theo đó chủ đề bàn luận tới đường lối phá án, Ngũ Thần Quảng không vui nổi nữa, cục trưởng Lương đề nghị lập tức thành lập tổ chuyên án, lựa chọn lực lượng hình sự cốt cán tiến hành đào sâu thêm vụ án.
Chuyện này không có gì, hợp tình hợp lý thôi, nhưng khi chọn tổ trưởng tổ chuyên án thì phó cục trương Tiêu lại đề xuất Ngô Đích, lý do đường hoàng, trẻ tuổi tài cao, lại còn từng tham dự điều tra vụ án, hiện nắm giữ nguồn tài nguyên tội phạm Tấn Nguyên, tất nhiên là nhân tuyển có một không hai, thẩm vấn thì tất nhiên là lấy từ ban thẩm vấn cục, còn về chi đội phụ trách bắt giữ ...
Lại là cái trò đó, ai chẳng biết vị khoa trưởng trẻ nhất thành phố có quản hệ không nhỏ với phó cục trưởng Tiêu, thừa cơ cướp thành quả của người khác để làm vốn liếng thăng chức. Ngũ Thần Quảng có chút hối hận trước kia không trực tiếp thành lập tổ chuyên án mà chỉ lập cái tổ điều tra tạm thời rắm chó, cho nên bây giờ muốn nói cũng khó. Vả lại nghĩ tới Giản Phàm bày bao nhiêu trò như thế mà không nói với mình một câu, cho nên khi lãnh đạo hỏi ý, chẳng vì y mà tranh đối, tán thành trái lương tâm.
Đề xuất được thông quả.
“ Bây giờ tới lượt thông báo quyết định của cục ...” Phòng hội nghị im phăng phắc, phó cục trưởng Tiêu uy nghiêm nhìn quảnh một vòng, đợi cho các cảnh sát phía dưới đều đã chú ý vào mình mới hắng giọng một tiếng đọc tiếp:
Lúc này trong phòng chia làm hai trận doanh rõ ràng, cục công an thành phố và chi đội hình sự chiếm phần lớn, ngồi gần hết chỗ ngồi bàn tròn. Bộ phận nhỏ là Giản Phàm, Trương Kiệt, Nghiêm Thế Kiệt và Thời Kế Hồng, hai người Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương vẫn đang bận rộn ở đại đội một, cái tổ điều tra lâm thời cao thấp gầy bép già trẻ bất nhất này đem so với đám tinh binh mãnh tướng bên kia thì chẳng khác gì một đám ô hợp.
Cái đám ô hợp lại còn gây rắc rối, còn không à? Tề Viên Dân bị bắt giam chưa tới 24 tiếng thì vấn đề chọc lên tận tỉnh, nào ban đốc sát, nào văn phòng ngoại sự, nào sở công an tỉnh rầm rộ kéo người xuống xác minh, thấy không có chứng cứ xác thực, gây sức ép cục công an phải thả người. Cục trưởng Lương, phó cục trưởng Tiêu cùng Ngũ Thần Quảng chính là vừa từ đại đội một về, sau đó phải xin lỗi danh nhân văn hóa, chuyện này khiến người ta uất ức khỏi nói.
Một bên thì gây rắc rối, một bên thì tìm ra manh mối bị mất mười mấy năm, giờ thì Tiết Kiến Đình vẫn đang bị thẩm vấn, Trình Thành Thắng được áp giải từ trại giam Phần Dương về Đại Nguyên, ai chẳng biết men theo manh mối này đào sâu hơn thì chân tướng sẽ hai năm rõ mười. Bây giờ tuyên bố quyết định như thế khác nào thỏ hết chó vào nồi, nghe mà khiến lòng người nguội lạnh.
Tiêu Minh Vũ ánh mắt liếc quả Giản Phàm, mặt y vẫn tươi cười, không biết là chìm đắm trong niềm vui vì vụ án có cơ xoay chuyển, hay là vẫn chưa biết được quyết định của tổ chức, hắng giọng một tiếng:” .., Lập tức thành lập tổ chuyên án điều tra vụ án mất cắp ở phân cục Tấn Nguyên, do tôi và cục trưởng Lương, cùng với đồng chí giám sát viên của tỉnh, chi đội trưởng Ngũ, thành lập tổ giám sát, giám sát tiến độ điều tra vụ án, do đồng chí Ngô Đích đảm nhận chức tổ trưởng tổ chuyên án, đồng chí Lục Kiên Định làm phó tổ trưởng. Nguyên tổ điều tra lâm thời giải tán, đồng chí Giản Phàm vì trong quá trình điều tra vụ án có nhiều hành vi vi phạm điều lệ tổ chức, lập tức đình chỉ kiểm điểm điều tra làm rõ vấn đề, các thành viên khác của tổ điều tra lâm thời tham giả vào tổ chuyên án.”
Giọng vang vang truyền khắp phòng, tới khi tới đình chỉ điều tra, Tiêu Minh Vũ lại nhướng mắt lên nhìn Giản Phàm, lạ cái là chẳng thấy mặt y có mấy biến hóa, không tin tuổi đấy lại có thể đạt tới cảnh giới bình thản trước vinh nhục:” Được rồi, mọi người giải tán.”
Tuyên bố xong Tiêu Minh Vũ đứng lên trước, cả phòng hội nghị vẫn im phăng phắc, không có vỗ tấy phụ họa cũng không có bàn tán, bầu không khí rõ ràng không hề tốt. Ngũ Thần Quảng mặc dù trước đó không phản đối, nhưng lúc này mặt âm trầm không nói không rằng đã nói lên vấn đề, người ta dùng im lặng để phản kháng, Tiêu Minh Vũ chỉ muốn kết thúc cuộc họp này cho sớm, cảm giác nhiều ánh mắt như kim đâm sau lưng.