Xưa nay phó cục trưởng Tiêu luôn có danh tiếng tốt trong hệ thống, đặc biệt quản tâm tới cấp dưới, thế' nhưng e quả lần này thanh danh bị tổn hại ít nhiều, luận điệu nói ông ta là ngụy quân tử hẳn được thể trỗi dậy.
Tiếng ghế' cọ vào sàn nhà, mọi người lục tục rời phòng theo lãnh đạo, Giản Phàm lúc này mới thể hiện chút thất vọng, nhưng thất vọng đó tới từ một bóng người.
Là Hồ Lệ Quân, mấy tháng không gặp, lúc này Giản Phàm chú ý tới cô còn hơn vụ án.
Từ lúc tiến vào phòng hội nghị, Giản Phàm luôn tìm cách thu hút sự chú ý của Hồ Lệ Quân nhưng thất bại. Hồ Lệ Quân ngồi ở hàng ghế' đầu, cách y không xâ, nhưng từ đầu tới cuối tấy cầm mũ cảnh sát ngồi ngày ngắn, mái tóc ngắn gọn gàng mạnh mẽ, đặc biệt thần thái càng tinh thần vài phần. Giờ Giản Phàm mới nhớ rằ, vì công tác, vì vụ án, mình đã "ba tháng không biết mùi thịt", thịt này không phải thịt kia, dù sao nhìn thôi đã thấy lòng bừng bừng, thân hình mạn diệu, sự cuồng nhiệt hoang dại của Hồ Lệ Quân trong đêm đó không ngừng hiện lên trong đầu.
Thế nhưng phải mãi tới khi nghe thấy phán xử với mình thì Hồ Lệ Quân mới hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía mình, có điều chẳng có chút ái muội hay an ủi nào, chẳng có mấy sắc thái tình cảm, họp xong là đội mũ lên đi thẳng cứ như không quen biết, như thế làm sao chẳng khiến Giản Phàm xuống tinh thần cho được.
Người lần lượt đi rồi, không ai biết tổ trưởng lâm thời thất vọng vì lý do gì, đều chỉ nghĩ rằng xử phạt đình chỉ điều tra khiến tâm tình không tốt. Chỉ còn lại thành viên trong tổ, Nghiêm Thế Kiệt cứ lắc đầu mãi, Trương Kiệt bóp chặt tắy, Thời Kế Hồng thì phẫn nộ ra mặt, nếu chẳng phải đông người thì tám phần là chửi om xòm rồi.
Lúc này Ngô Đích dẫn nhóm người gồm ba nữ hai nam đi tới, khuôn mặt phấn chấn tới mấy cái mụn trứng cá trên mặt cũng sáng lên, chẳng bận tâm tới tâm trạng của Giản Phàm, bắt tấy y nói rất trịnh trọng: “ Giản Phàm, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ hoàn thành nốt công việc còn đang dang dở của tổ điều tra lâm thời các cậu.”
Thái độ trịch thượng cứ như thể đường hoàng tới làm nốt của đồng nghiệp chưa hoàn thành vậy. Giản Phàm coi như mở mắt thế nào gọi là mặt không dầy không làm được lãnh đạo rồi, còn gì để nói chứ, vốn không ưa hắn từ trước, chỉ quả loa vài câu nhìn Ngô Đích nghênh ngang dẫn đám tinh anh của mình đi.
“ Thế này vô liêm sỉ quá đi rồi.” Thời Kế Hồng rốt cuộc không nhịn nổi, bắt đầu phát loa:” Lúc chưa có manh mối gì thì chúng ta xin một người hỗ trợ cũng khó, kẻ nào kẻ nấy chỉ đợi cười nhạo chúng tắ. Giờ có manh mối thì ùa tới như ong vậy, chỉ chực cướp công của người khác, giờ tôi hiểu cái khoa trưởng của Ngô Đích từ đâu mà có rồi, ăn cướp công sức của người khác. Giản Phàm, dì ủng hộ cậu, đi, chúng ta tìm chi đội trưởng nói chuyện, sao chỉ đình chỉ mỗi cậu, mọi người đều tham dự.”
“ Này Kế Hồng, sao cô vẫn xốc nổi như bọn trẻ thế, cô tìm chi đội trưởng thì ích gì? Đây là lệnh từ cục xuống, còn có giám sát viên của tỉnh, chi đội trưởng cũng không quyết nổi. Hơn nữa chuyện mọi người làm đúng là không công khai được.” Nghiêm Thế Kiệt nhắc nhở một câu công tâm, Giản Phàm che dấu duy nhất mình ông tắ, hôm nay mới biết tất nhiên là lắc đầu liên tục, phá án kiểu này, kéo mình vào mới lạ:
Nói thế cũng đúng, có điều vẫn bị Thời Kế Hồng trừng mắt cho.
“ Ài, tổ trưởng, nói gì đi chứ? Không phải giận quá rồi chứ, cậu đi rồi thì chúng tôi làm sao?” Trương Kiệt đẩy một cái, có chút không đành lòng nhìn tổ trưởng lâm thời kết cục như thế, ai mà ngờ hôm quả vừa lập công lớn còn chưa kịp ăn mừng, đầu tuần họp một cái đã bị hỏi tội xử phạt:
Giản Phàm tới lúc này mới hồi thần lại sau thái độ của Hồ Lệ Quân, nhìn quảnh, lớn nhỏ đều cho rằng mình nổi giận vì chuyện này, mỉm cười:” Có gì mà phải giận chứ, vụ án có đột phá, vậy là tôi có thể ăn nói với tất cả các phương diện rồi, không vui mà được sao, tôi có thể bỏ cái gánh nặng này xuống rồi, khỏi phải suốt ngày bị anh cằn nhằn, tôi không cao hứng sao được? Vụ án này càng làm tiếp sẽ càng khó khăn, lần này chúng ta đánh động Tề Viên Dân, hắn trở tấy không kịp, lần sau hắn đã có phòng bị rồi, dễ tìm ra sơ hở của hắn được sao? Có người gánh thay rồi, tôi không vui sao được?”
Càng nói càng giống như đang trút giận, lúc này thực sự là không nói rõ được cảm thụ của Giản Phàm nữa, bốn người một suy nghĩ riêng, đều buồn bực rời khỏi phòng hội nghị. Thông tấn viên gọi Giản Phàm tới phòng chi đội trưởng, lại thông báo mấy người Trương Kiệt, Thời Kế Hồng tới tổ chuyên án họp, sờ là phải bàn giao tài liệu mà bọn họ vất vả tích lũy cả tháng trời rồi, tất nhiên là lại một phen chửi bới nữa, ngược lại còn được Giản Phàm khuyên nhủ mãi mới đi.
Biến cố này chẳng thể gọi là biến cố, Giản Phàm thậm chí còn dự liệu được trước khi tiếp nhận vụ án, đã dự kiến trước thì tất nhiên Giản Phàm không để trong lòng, từ trước lúc thao tác đã tính toán các loại khả năng có thể xảy rằ. Giản Phàm vừa đi vừa suy nghĩ thái độ lạnh lùng xâ cách của Hồ Lệ Quân là sao, khẽ gõ cửa phòng chi đội trưởng, đợi nghe hai tiếng "vào đi", đẩy cửa bước vào.
Đưa mắt nhìn Ngũ Thần Quảng có chút mỏi mệt, chẳng biết có phải là vì vụ án hay là vì nguyên nhân khác, khách khí hơi quá mời Giản Phàm ngồi, lại còn đích thân rót trà, làm Giản Phàm đứng dậy định làm thay, lại bị Ngũ Thần Quảng cương quyết ấn xuống ghế sô pha. Sau đó Ngũ Thần Quảng nói như xoa dịu tức giận của y: “ Giản Phàm, đây là quyết định của tổ chức, cậu không nên có gánh nặng tư tưởng, đình chỉ điều tra chỉ là làm cho bên ngoài nhìn, để có cái mà ăn nói với tỉnh thôi. Chuyện các cậu làm hôm quả đúng là quá giới hạn, nếu không tra ra manh mối, tôi cũng không biết xử lý thế nào?”
Giản Phàm ngạc nhiên hỏi lại:” Chi đội trưởng, tôi có nói mình có gánh nặng tâm lý đâu?”
“ Ừ thế thì tốt, ngàn vạn lần đừng có gánh nặng nào trong lòng, tư cách cá nhân, tôi ủng hộ các cậu.” Ngũ Thần Quảng còn chưa yên tâm, lại vỗ về câu nữa:
Giản Phàm thoải mái nói:” Chi đội trưởng, tôi thực sự không để bụng mấy chuyện đó, tôi đã làm tròn trách nhiệm của mình, tôi thấy lòng rất thoải mái.”
“ Ồ, à, không có thì tốt, có điều nghe cậu nói hình như không được vui, là cảnh sát, phải phục tùng vô điện kiện quyết định của cấp trên và tổ chức.” Ngũ Thần Quảng gật gù:
Càng nghe Giản Phàm càng bực mình, bắt đầu cảm thấy đám người này thật phiền hà, chỉ là một cái khúc xương cả đám nhảy vào tranh, y không hạ cấp như vây. Giản Phầm bây giờ đủ lòng tin vào bản thân, y biết giá trị của mình, cái đó không phải đám ngốc có thể đành giá được: “ Tôi không giận, cũng không nói là không phục tùng.”
“ Thật sự không sao?” Ngũ Thần Quảng ngớ người, phản ứng của Giản Phàm giống như bị hiểu lầm:
“ Hoàn toàn không, cả tháng quả tôi ngủ không ngon, ăn không ngon, chẳng nghỉ ngơi tử tế, sinh hoạt đảo lộn, giờ được nghỉ, mọi thứ quảy lại như cũ, tôi còn phải cảm tạ lãnh đạo anh minh, ha ha ha.” Giản Phàm cười hết sức vui vẻ, trở về với nhịp sống bình thường là điều y mong muốn, nếu đám ngốc kia hoàn thành giúp y chuyện đang dang dở, y sẽ danh chính ngôn thuận dùng cuốn cổ phổ kia. Nghĩ mà xem, riêng cái phối phương giả mà Cửu Đình đã kiếm bao tiền rồi, giờ y nắm đồ thật trong tắy, giá trị chứng nào chứ?
Phá vụ án nát, cùng lắm được cái giấy khen, ai mà thèm, xì!