Tuy là buổi trưa, nhưng bên ngoài mây đen dày đặc làm sắc trời có chút u ám, trong khuôn viên trường học, không giống ngoài kia, không khí yên tĩnh hơn nhiều, người quả lại cũng ít, thi thoảng vài cơn gió lạnh thổi quả rặng cây lá kim, tạo ra tiếng rì rào, càng làm nổi bật thêm sự ấm áp ở trong phòng.
“ Ngồi xuống, ngồi đi cháu, cứ tự nhiên. “ Vẫy tấy vui vẻ bảo Giản Phàm ngồi xuống, Tương Thanh Nguyên đã về hưu, nhưng được đại học Sơn Bắc thuê giảng dạy, lịch lên lớp không quá dày, sống nhàn nhã:” Giản Phàm đúng không, Giai Giai hay kẻ về cháu lắm, đơn giản vô cùng, bình phàm vô cùng, ha ha ha, cái tên hay, ý vị hay, cơm nước thông thường thế' này chiêu đãi một vị bếp trưởng như cháu thì hơi múa rìu quả mắt thợ rồi, đừng cười nhé.”
Đúng chủ đề rồi, Giản Phàm tức thì thấy hết sức thân thiết, bình phẩm một câu: “ Bác khách khí quá, mỳ liếu diệp mà làm tới trình độ này đã bằng trình độ bếp trưởng.”
Tương Địch Giai biết trước kết quả thế này, thấy Giản Phàm nói chuyện lưu loát vui vẻ nắm vai che mình nịnh một câu: “ Xem như cậu có mắt nhìn, tôi thích ăn nhất mỳ liếu diệp cha tôi làm, đầu bếp của Cửu Đỉnh cũng không làm ngon bằng cha tôi đâu.”
Lời tán dương này không hề thổi phồng, món mỳ thực sự đạt trình độ nhất định, Giản Phàm khấp khởi hi vọng thầm nghĩ, chả lẽ ông già này cũng là một người tham ăn. Phải biết rằng mỳ liếu diệp là một món thuần thủ công, không phải người thường có thể làm ra được, chỉ các bác gái ở quê nhiều thời gian rảnh rỗi mới làm thứ tốn công này, xem ra hai người có tiếng nói chung rồi.
Được hai người trẻ tuổi nịnh nọt, mặt ông già có vài phần thỏa mãn, cười hỏi: “ Con so sánh thế là không ổn, món ăn giả đinh và cơm hàng là hai khái niệm khác nhau, món mỳ liếu diệp này ở nhà hàng không ai làm cho con đâu, phí thời gian công sức, còn kiếm sao được tiền? Giản Phàm, tỉnh ta là tỉnh ăn mỳ, cháu biết có bao nhiêu loại mỳ không?”
“ Ồ, cháu cũng thích ăn mỳ lắm ạ, nói tới mỳ thì có tà ky ky, trường tế tế, thiết bàn bàn, trám phiến phiến, đao tước diện, đao bát diện đằng diện, sát đầu diện ... Toàn tỉnh từ nam tới bắc có hơn 40 cách làm mỳ khác nhau, đứng đầu toàn quốc, không có tỉnh nào giỏi ăn mỳ hơn chúng tắ.”
Dây thần kinh ăn uống bị đụng tới rồi, Giản Phàm làu làu kể liền hơn hai chục món mỳ khiến người ta nghe mà chóng mặt, Tương Thanh Nguyên vốn chỉ thuận miệng hỏi để giúp chàng trai trẻ này giảm bớt căng thẳng, không ngờ nghe được nhiều cái tên như thế, tiếp đó tới cách làm phức tạp, khiến ông già nghe say sưa, thi thoảng còn xen vào một hai câu.
Kết quả là Tương Địch Giai nhìn hai người trò chuyện tâm đắc, nhiều thứ cô còn chẳng hiểu, chỉ biết ngồi tròn mắt nhìn, chẳng lẽ làm học vấn và nấu ăn cũng có chỗ tương thông?
Mùa đông, đặc biệt vào ngày có gió lạnh, trốn trong phòng ăn bát mỳ nóng hổi còn gì bằng! Vừa trò chuyện bữa cơm cũng song song tiến hành, ông già thích chuyện, nghe một lúc Giản Phàm hiểu rằ, thì ra thời gian trước thi thoảng tặng chị Tương, táo rượu, hạch đào cùng với món thịt chó kiếm được ở chỗ Đường Đại Đầu đều thành quà của mình tặng cho cha cô rồi. Ông già thấy nhận nhiều quà của y như thế hơi ngại, cho nên lần này chuyên môn chiêu đãi Giản Phàm, không khỏi nhìn chị Tương toét miệng cười, may có chị Tương chu đáo, ở mặt xã giao, nhất là với trưởng bối, y quả thật hơi kém.
Không bị hỏi mấy cái đề tài kiểu xuất thân, thu nhập, công tác, Giản Phàm dần dần thả lỏng.
Người thả lỏng thì cái mồm cũng thả lỏng, không phanh lại nổi nữa, ông già này đúng là chuyên giả ăn uống, đề tài phát huy tới món ăn toàn tỉnh, từ tương của Đại Nguyên tới thịt bò Bình Diêu, từ bánh chẻo Bảo Đức tới oản thác Thần Trì, từ bánh của Phồn Trì tới oa khôi Nguyên Bình, cứ thế tới cả cháo chúa Hà Khúc, ngõa tô Hán Châu, thịt chấp Định Châu, gà khô Ứng Châu, lê ngọt Đồng Xuyên .. Nói một tràng, người trẻ tuổi mà còn ăn nhiều hơn cả ông già, nói rát tỉ mỉ. Đều là nhờ cái miệng tham ăn, Giản Phàm thời đại học khá là có tiếng được bạn học bốn năm đem theo đặc sản quê nên ăn đủ các loại món ngon các nơi ... Tất nhiên đa phần là của các nữ sinh. Mà đã ăn rồi là Giản Phàm nhớ ngay.
Một già một trẻ càng nói càng tâm đầu ý hợp, Tương Địch Giai nghe họ kể món ăn khắp nơi cũng khao khát không thôi, cha giỏi nấu nướng, con gái thích ăn cũng là bình thường, nói tới điểm này không hỏi hiềm nghi Tương mỹ nhân bị món ăn của Giản Phàm chinh phục.
Bữa cơm trôi quả quá nửa, lại thêm vài chén ngọc mễ hoàng ngọt mát, Tương Thanh Nguyên hứng chí rất cao, đem ăn uống liên hệ tới lĩnh vực chuyên ngành, kiến thức phong phú, nói từ Thần Nông dạy mọi người trồng lúa làm ruộng, dùng lửa chế biến món ăn, nói tới Thương Chu dùng đỉnh làm nồi. Lại nói tới người hiện đại sai lầm trong ăn uống dẫn tới mỡ máu, huyết áp, cholesterol cao do đâu. Cuối cùng đưa ra kết luận, người hiện đại ăn sang nhiều, biết ăn thì ít, biết ăn ngon nhưng không biết ăn sao cho khỏe.
Đề tài này khỏi nói rồi, thức ăn liên hệ với sức khỏe thì càng là sở trường của Giản Phàm, tán đồng không thôi, lấy món ăn phối hợp thế nào để điều hòa thân thể, làm cơm chưa chắc liên quản tới làm học vấn, nhưng mà chắc chắn liên quản tới dưỡng sinh.
Chàng trai trẻ đến cả đạo dưỡng sinh còn biết, ông già tấm tắc không thôi.
Ăn say sưa, nói chuyện say sưa, tới khi Tương Địch Giai nhắc cha tới giờ nghỉ trưa, hai người lưu luyến kết thúc, cha con tiễn Giản Phàm tới tận cửa tiểu khu, đi bộ rằ, đi bộ về, Giản Phàm phấn chấn chạy như lái xe BMW, vẫy tấy mãi.
“ Cha, cậu ấy đúng là nhà mỹ thực chứ?”
“ Hiếm có, hiếm có.”
Tương Địch Giai khoác tấy cha đi về, hỏi rõ ràng có ý khoe khoang, thấy cha mỉm cười gật đầu, lại tranh thủ hỏi tiếp:” Thế cha thấy cậu ấy thế nào?”
“ Thế nào là thế nào?” Tương Thanh Nguyên cố ý hỏi lại:
“ Cha, cha biết mà.” Tương Địch Giai xấu hổ lắc tấy cha:
Tương Thanh Nguyên cười dài:” Ha ha ha, nói thế này nhé, thời bây giờ người có sự nghiệp không hiểu cách sống, người biết cách sống thì sự nghiệp khó thành tựu cao. Giai Giai, lựa chọn là ở con, cha không can thiệp vào chuyện của hai đứa.”
Xem ra cha trí tuệ hơn con gái nhiều, chỉ quả trò chuyện ăn uống mà thấy được tiền đồ của một người ra sao.
Có điều Tương Địch Giai cũng không cần suy nghĩ, khẳng định:” Con chọn cuộc sống.”
“ Đúng rồi.” Tương Thanh Nguyên gật gù, song không quên tạt một gáo nước lạnh:” Con dẫn một đầu bếp về, cha mừng còn chẳng kịp, nhưng mà Tiểu Phàm tính cách vô tư như thế, không quả được cửa của mẹ con đâu.”
“ Cha, vậy cha nói giúp con. “ Tương Địch Giai làm nũng, tái diễn trò cũ, đây là lý do cô muốn Giản Phàm gặp cha mình trước, tranh thủ chiếm tình cảm của ông rồi mới tấn công mẹ cô. Mẹ cô là người coi trọng sự nghiệp, lại nặng tư tưởng môn đăng hộ đối, cách đánh giá con người cũng rất khắt khe, đó mới là cửa ải thực sự.
Chỉ là trong nhà có bốn người, tranh thủ được sự đồng ý của cha cô rồi, anh trai cô càng dễ, không biết anh cô và Giản Phàm có chuyện gì, hai người từ kẻ thù chuyển sang thân thiết. Chỉ còn lại mẹ cô, dù khó tính tới mấy nhưng ba đấu một.
Hết thảy đều còn hi vọng.