Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 428 - Chương 188: Phong Lộ Chuyển. (9)

Hắc Oa Chương 188: Phong lộ chuyển. (9)

Giản Phàm đã đi rồi không biết cha con Tương giả đánh giá mình ra sao, vừa khuất bóng hai người là nhảy cẫng lên, chạy vòng quả mấy bồn hoa, nhảy lên bứt vài cái lá, dọa một con mèo chạy trối chết, đứng giữa đường cười ha hả như lên cơn điên. Thì ra cha vợ tương lai là thứ tham ăn, mình dựa vào ngón nghề này lừa được cô con gái tới tấy là không thành vấn đề.

Nhớ lại Tương Thanh Nguyên nói tới ăn là hai mắt rực sáng, Giản Phàm rất có cảm giác gặp được tri kỷ, cười tới xuống xe tắxi quên trả tiền bị người ta gọi lại. Đắc ý tới trước tòa nhà 43 tiểu khu Bình An, nhìn thấy chiếc SUV của cảnh sát, Giản Phàm không cần biết chuyện gì, co cẳng chạy ngay, lúc này không muốn phá hỏng tâm tình, tối còn định đón chị Tương đi chơi.

Nhưng tránh không nổi nữa rồi, vì Trương Kiệt đã phát hiện ra xuống xe gọi, đi theo còn có hai vị đốc sát mũ trắng, con mẹ nó cái mũ trắng làm người ta nhìn đã muốn đau dạ dày.

Không xong, mấy ngày quả chỉ lo ăn với chơi, ngày cả kiểm điểm cũng không thèm viết, có cả đốc sát thế này, xem ra xử phạt thăng cấp rồi, Giản Phàm lo ngày ngáy.

Sân vắng vẻ gần như không có bóng người nào khác, mây đen sà thấp như chạm tới nóc tòa nhà. Sắc mặt Trương Kiệt nghiêm túc, không giống vẻ đùa cợt thường ngày, gọi tổ trưởng còn kèm hai chữ lâm thời, môi mấp máy, không nói ra lời, quản hệ hai người tuy tốt, chưa tới mức dùng ánh mắt có thể truyền lời. Giản Phàm nhíu mày, tới tận khi hai vị đốc sát tới trước mặt, Trương Kiệt mặt lộ vẻ khó xử, không nói ra được.

Mà chẳng cần nói nữa, hai vị đốc sát mặt lạnh tắnh giọng trầm thấp như mùa đông Đại Nguyên, hàm hồ nói một câu, có tình huống cần về đội kiểm tra, mời Giản Phàm lên xe. Một người lái xe, một người ngồi cùng Giản Phàm như áp giải, Trương Kiệt ngồi ở ghế phụ lái thi thoảng quảy đầu nhìn, vì ngại có đốc sát nên không để lộ ra điều gì, chỉ ánh mắt có phần áy náy vì dẫn người tới đây. Giản Phàm hôm nay mặc vest lịch lãm chững trạc, xem ra bị đình chỉ vẫn sống không tệ.

Không tệ, đáng tiếc là kết thúc rồi.

Ba người đưa thẳng Giản Phàm lên cục thành phố, khỏi cần nói là vì sao, lại bị dẫn tới nhà chiêu đãi cách cục một bức tường. Lần nữa tới nơi này lòng Giản Phàm rất không tự nhiên, đi vào khu vực ngăn cách bởi tấm cách cửa sắt nặng nề, chính là khu cách ly thẩm tra, nơi này tệ hơn nhà tù. Ít nhất ở trong tù còn có thể gặp người thân, đã vào khu cách ly này là hoàn toàn cách tuyệt với thế giời bên ngoài, đại bộ phận cảnh sát cả đời vô duyên với nơi này, còn mình một năm tới hai lần, dùng lời người trong nghề là "hai lần tiến cung".

Chẳng biết là xảy ra chuyện gì, nhưng chẳng phải là chuyện tốt, dọc đường đi Giản Phàm đã xét quả vô số khả năng, vẫn không phát hiện có sơ hở nào khiến mình đang bị đỉnh chỉ lại còn có đốc sát tìm tới tận nhà.

Có kết luận cũng tốt, chấp pháp vượt địa bàn, tự ý điều động lực lượng cảnh sát, hoặc là vượt quyền thẩm vấn Trịnh Thành Thắng, nói ra chỉ là lỗi nhỏ, nếu muốn nâng tầm vấn đề lên thì cực kỳ nghiêm trọng. Giản Phàm sợ thì không sợ, lòng bất bình, lửa giận dần âm ỉ cháy, ít nhất thì y đã tìm được lời giải cho vụ án phủi bụi 14 năm, công lao cũng nhường ra rồi, không thèm tranh với người tắ, vậy mà không có nổi một người đứng ra nói một câu công bằng cho mình sao? Ít nhất có chuyện gì cũng nên đánh tiếng một câu chữ? Thật đúng là làm người ta nguội lạnh.

Đúng thế, là nguội lạnh, cái áo cảnh sát này không mặc cũng được, đám cảnh sát khốn kiếp này bình thường thì anh anh em em, lúc cần không thấy đâu, còn chẳng bằng đám lưu manh Đường Đại Đầu, trộm được con chó cũng không quên cho anh em một miếng.

Mẹ nó, cảnh sát không bằng đám lưu manh, lão tử thèm lắm chắc.

Đi lên tầng ba, một nơi rất quen thuộc, tiến vào một phòng gian phòng tra hỏi trong đó, người dẫn đường làm động tác mời. Giản Phàm sắc mặc thản nhiên, thái độ thích ra sao thì ra ngồi xuống ghế bị thẩm vấn, phía trước là hai vị đốc sát tên Lý Lương và Trương Dương.

Họ Trương không vòng vo gì cả, mở sổ ghi chép, cầm bút lên là đi thẳng vào chủ đề:” Đồng chí Giản Phàm, không nên có gánh nặng tư tưởng, chúng tôi được ban đốc sát cục ủy thác chính thức hỏi chuyện liên quản vụ án Trịnh Thành Thắng, Tiết Kiến Đình, xin hãy phối hợp.”

“ A, hỏi vụ án à? Không phải xử phạt tôi rồi sao? Vụ án đó do tổ chuyên án quản, dính dáng gì tới tôi?” Giản Phàm đã tính tới kết quả xấu nhất, cùng lắm cởi cảnh phục, cho nên thái độ cũng chẳng cần khách khí:

“ Đồng chí thực sự không biết chuyện gì xảy ra sao? “ Đốc sát Lý nhíu mày hỏi, sau đó tỉnh ngộ: “ À, phải rồi, buổi sáng ban đốc sát phái người đi tìm đồng chí, tìm từ 10 giờ tới tận bây giờ là 14 giờ 15 phút, vì sao không mở di động?”

Giản Phàm nhíu mày, thời gian đó thì y vừa cùng Tương Địch Giai rời nhà, té ra chậm một chút thôi là bữa cơm diện kiến cha vợ tương lai hỏng rồi, không trả lời mà vặn lại:” Tôi bị đình chỉ kiểm tra chứ không phải tội phạm trong thời gian thử thách cần phải mở di động mọi lúc để liên hệ, đó là thông báo của chi đội, hai vị chẳng lẽ không biết? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Không phải giống chưa biết gì mà là khẳng định không biết gì, Giản Phàm đang chìm trong biển tình còn bận tấm gì tới thế giới bên ngoài nữa.

Hai vị đốc sát nhìn nhau, vị họ Lý đổi ngữ khí hòa hoãn hơn: “ Chuyện này đã không phải là bí mật nữa, Tiết Kiến Đình tự sát, Trịnh Khuê Thắng ở trại tạm giam cũng nhiều lần hủy hoại bản thân, từ chối phối hợp thẩm vấn, đồng chí thực sự không biết gì à?”

“ Cái gì? “ Giản Phàm thất kinh đứng bật dậy, thoáng chốc mồ hôi lạnh túa ra đẫm lưng, tự sát? Tự hủy hoại? Hai tên đó một mặt mày hung tợn, có phần lỳ lợm ở trong trại giam mà thoải mái như ở nhà, một thì suốt ngày tấy trần lộ đủ thứ săm trổ đi tới mấy quán ở chọ Nam Cung ăn chùa, cả hai đều không phải loại non gan.

Đã sớm biết vụ án này tra tiếp cực kỳ khó khăn, nhưng Giản Phàm không ngờ lại tới mức độ này, đám người ngu xuẩn kia sao lại để xảy ra chuyện như vậy. Chúng không ý thức được mình đang xử lý vụ án thế nào à, hai kẻ này có vấn đề, không phải công sức của mình đổ sông đổ biển hay sao, Giản Phàm tức tối vỗ bàn: “ Làm sao có chuyện đó? Rốt cuộc là sao?”

“ Xin mời ngồi. “ Thái độ đốc sát Lý rất khách khí:

Đốc sát Trương giải thích: “ Đồng chí Giản Phàm, ban đốc sát chúng tôi hôm nay tiến hành điều tra vụ án Trịnh Thành Thắng và Tiết Kiến Đình, để xác nhận xem trong quá trình chấp hành công vụ đồng chí có hành vi vi phạm nào không, vụ án này khả năng do viện kiểm sát can dự, nếu có lời gì muốn nói, chúng ta là người mình, nói trước thì hơn.”

Một đám vô dụng, làm hỏng chuyện định úp bô cứt lên đầu mình đấy à, Giản Phàm trầm ngâm chốc lát rồi âm trầm trả lời: “ Hai vị, bây giờ vụ án này do tổ chuyên án quản, oan có đầu nợ có chủ, sao lại đem tội lỗi đổ lên đầu tôi rồi? Chết trong tấy ai, tàn phế trong tấy ai thì đi mà tìm người đó? Tôi bị đuổi khỏi chi đội một tuần chưa quảy trở lại.”

Bình Luận (0)
Comment