Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 435 - Chương 195: Tú Mỹ Khả Xân. (2)

Hắc Oa Chương 195: Tú mỹ khả xân. (2)

Khi mặt đường thấy chút tuyết trắng đọng lại thì chiếc Honda mini đỏ chở người đỗ ở trước cổng nhà hàng Hoài Dương, mùi hương ngào ngạt sực nức bên trong nhà hàng làm hai cô gái ngạc nhiên. Đây là nhà hàng mới khai trương, vẫn còn dán thiếp hỉ màu đỏ rực, xem tấm biển thì mới được ba ngày, không biết vì sao Giản Phàm đã biết rồi, nhưng không cô gái nào hỏi, ai cũng biết y có sự nhạy bén thần kỳ ở đạo ăn uống.

Vào hiệu ngồi xuống, vị trí bên cửa sổ, một bên là Tằng Nam, một bên là chị Tương, một thanh lệ mê người, một quyến rũ tận xương, khiến vài vị khách đi quả đều đưa mắt nhìn trộm, hâm mộ không thôi, Giản Phàm đắc ý lắm, cái gì chưa nói chứ, có bạn gái xinh đẹp lại biết ăn mặc như chị Tương, đưa đi tới đâu cũng thấy rất thể diện.

Bên ngoài là cảnh tuyết lả tả, bên trong có âm nhạc du dương, nhìn chị Tương chưa uống mà má đã hồng hồng đáng yêu, lại nhìn Tằng Nam hết sức ân cần với mình, trong lòng không khỏi sinh ý nghĩ thế này có phải là trái ôm phải ấp không? tắo nhân mặc khách năm xưa chắc đến thế là cùng.

Đầu óc thế là cứ bay bổng, kiến thiết pháp chế gì cũng hay, cơ mà nên sửa luật hôn nhân một chút, nếu được cưới hai vợ có phải là tốt không?

Hai cô gái nào có biết Giản Phàm mặt mày hớn hở đang nghĩ gì, còn đang thảo luận thực đơn, Giản Phàm thì chẳng thèm xem thực đơn đã gọi xong món. Bốn món ăn một món canh lên bàn, Tương Địch Giai kêu "oa trông thật là đẹp", Tằng Nam thì kêu "Oa, nhất định là ngon hơn Giản Phàm nấu", chẳng nghe y giới thiệu lịch sử gốc gác đã động đũa rồi.

May là hôm nay vắng khách chứ không kêu như thế bị người ta nhìn với ánh mắt khinh bỉ rồi. Trên bàn có thịt kho anh đào màu đỏ sậm, nổi trên nước canh sền sệt, còn có thần vật hơn anh đào vài phần, chẳng trách chị Tương phải kêu thành tiếng, tiếp đó là món cá hấp cũng rất đẹp mắt, cá trắng, trang trsi râu thơm xânh, mùi thơm dịu, vị tơi ngọt, Tằng Nam không biết nấu nướng gì cả, nhưng ăn vẫn biết, thử một miếng hạ thấp Giản Phàm luôn.

“ Đúng là ngon hơn cả Giản Phàm làm.” Tằng Nam ăn thêm một miếng cá lại khẳng định thêm một phần:

Hai cô gái đợi ở trung tâm yoga suốt cả buổi chiều đói lắm rồi, Tương Địch Giai như cố tình khiêu khích Giản Phàm, phụ họa:” Không chỉ ngon hơn mà còn hơn rất nhiều.”

Giản Phàm nghe vậy không phật lòng, còn cao hứng chỉ:” Hai người đem tài nghệ của tôi so với món Hoài Dương, có kém cũng không mất mặt, vùng Giang Hoài nguyên liệu nấu ăn phong phú, lấy vị tươi non làm chủ, không giống như chúng ta trước kia mùa đông là sống dựa vào củ cải cải trắng, họ có câu ‘ xuân có đao hà, hạ có hồi nha, thu có giải áp, đông có dã sơ’, một năm bốn mùa ở đó cá tôm gà vịt rằu quả không bao giờ đứt đoạn. Thủ tướng Chu Ân Lai từng nói bốn hệ món ăn lớn, Hoài Dương đứng đầu, tôi đứng thứ hai không thấy ủy khuất.”

Người trong nghề đụng đũa biết tốt xấu, cửa hàng mới cho nên quyết tâm lấy tiếng, từ giả vị, nguyên liệu tới chế biến đều bỏ công sức, Giản Phàm gật gù tán thưởng, có điều làm nghề này quản trọng là giữ được hương vị chục năm như một.

Tằng Nam nghe Giản Phàm lôi thủ tướng Chu ra thì không tin:” Thực sự thủ tướng Chu nói thế à, không phải anh bịa chứ?”

“ Ha ha, tôi chỉ nghe nói thôi, bếp trưởng ở Tứ Quý Mỹ Vị kể đấy, tôi từng rửa bát ở đó một tháng, ông ta rất thích lấy thủ tướng Chu ra minh họa lời của minh, tôi cũng không biết thật hay không. “ Giải Phàm chẳng dấu dốt, thoải mái giải thích:

Tương Địch Giai tiếp đề tài này, lên tiếng hỗ trợ Giản Phàm: “ Đặc điểm món ăn Hoài Dương rất rõ ràng, tôi từng nghe cha tôi nói, đó là giống như làm thơ vẽ tranh, rất có vận vị. Hôm nay nhìn món ăn bài trí đầy mỹ cảm thế này, đúng là tinh tế.”

Đầu tiên là gắp thịt cá vào bát, cẩn thận bỏ xương, sau đó mới chấm tương ăn thứ, cách ăn Tương Địch Giai giống con người cô, luôn thong thả văn nhã.

Một thì khoe khoang phô trương một kín đáo phụ họa, cả hai đều am hiểu rất rõ về món ăn, Tằng Nam nhìn bọn họ mà buồn cười, giờ cảm giác đã hai người tính cách gần như trái ngược này vì sao thành một đôi, thật ăn ý: “ Hai vị đúng là vừa vặn thành một bàn đấy, này anh đầu bếp, biết cả món Hoài Dương à?”

“ Đương nhiên là biết rồi, không như cô chỉ biết khen ngon mà không hiểu ngon ở đâu. “ Giản Phàm trái ôm phải ấp nên hứng trí khá cao: “ Trong bốn hệ món ăn lớn, Hoài Dương có kỹ thuật chế biến tinh tế nhất, yêu cầu thủ pháp chế tác cực cao, nhìn nhát cắt trên con cá này đi, không luyện dao ít nhất ba năm thì không làm được, xem vết cắt đẹp không, đừng trừng mắt, còn đẹp hơn cô đấy.”

Vừa rồi chỉ ăn không chú ý, giờ mới thấy vết cắt trên cá không chỉ đều tăm tắp, độ nông sâu vừa vặn để gắp mà không khiến nát thịt, chi tiết nhỏ nhặt như thế người ăn bình thường không chú ý tới. Con cá bị ăn một nửa mà vẫn nguyên hình nguyên dạng, nửa lộ xương, nửa còn thịt, trông như tác phẩm mỹ nghệ, rất có tính nghệ thuật, rất đẹp mắt. Ngày phục vụ bên cạnh cũng phải tán thưởng, không ngờ gặp phải người trong nghề.

“ Cổ nhân nói, cương lĩnh nấu nướng lấy lửa làm gốc, lấy biến hóa trong đỉnh làm ngọn, thông quả khống chế ngọn lửa để biến món ăn thành tươi, xốp, non, giòn, mềm, bở, nhừ khác nhau. Đây chính là đặc điểm của món Hoài Dương, thông quả hấp cách thủy để làm nổi bật hương vị gốc của nguyên liệu. “ Giản Phàm thấy hai cô gái nghe tới nhập thần càng khoe khoang: “ Trong bốn hệ món ăn lớn, tôi thích nhất món ăn Hoài Dương, trước kia làm phụ bếp ở Tứ Quý Mỹ Vị lâu là vì được ăn món này, có điều sau khi thay đầu bếp thì không đáng quảy lại nữa rồi. Khi ở nhà chiêu đãi công an, tôi đọc quảng cáo khai trương đã muốn tới, không ngờ ra một cái được cô mời khách.”

“ Xì, vô dụng, tôi còn sợ anh nghĩ không thông, té ra ở bên trong đó chỉ nghĩ tới ăn, không nghĩ gì hết à? “ Tằng Nam chọc cho một câu:

“ Cô xem cô kìa, nếu nhất định muốn tôi nhớ ai tôi cũng chỉ nhớ chị Tương của tôi thôi, chẳng lẽ nhớ cô? “ Giản Phàm trêu lại luôn, ai sợ ai chứ:

Tương Địch Gian đấm nhẹ một cái không cho ba hoa nữa, Tằng Nam cười khúc khích.

Mọi thứ vẫn như xưa, anh ấy không thay đổi gì cả, Tằng Nam yên tâm rồi, lại nhìn hai người tuy không có hành động quá tình cảm, thế nhưng mỗi một động tác nhỏ đều hết sức ăn ý ngọt ngào, vừa hâm mộ lại ghen tỵ, càng không nỡ phá vỡ chuyện tốt đẹp này. Vụ án từ vô vọng tới hi vọng, lại từ hi vọng biến thành thất vọng, trong lòng Tằng Nam không vui, nhưng cô không muốn đem cảm xúc xấu này gán lên người chàng cảnh sát chí lớn đặt vào chuyện ăn uống.

Ba người đi cùng nhau không phải chỉ một hai lần nữa, tạo thành tổ hợp kỳ quái, phục vụ ở bên cạnh cũng không hiểu nổi loại quản hệ này.

Ăn xong cơm thì ngoài trời đã phủ một tầng tuyết dầy, biết tính Giản Phàm lái xe cẩn thận, Tằng Nam giao chìa khóa cho y, vẫn như cũ, trước tiên đưa mình về hộp đêm Thịnh Đường, trong xe tiếng cười vẫn không dứt cho tới khi vẫy tấy tạm biệt Tằng Nam, sau đó Giản Phàm quảy đầu xe đi tới Đại học Sơn Bắc.

“ Đừng rẽ, tôi, tôi không muốn về nhà. “ Tương Địch Giai ở ghế phụ lái đột nhiên nói:

“ Hả? Không muốn về? “ Giản Phàm ngạc nhiên từ từ dừng xe lại, nhìn bên ngoài tuyết rơi mỗi lúc một lớn: “ Vậy đi đâu bây giờ? Tuyết lớn thế này.”

“ Chỉ muốn ở bên cậu một lúc. “ Tương Địch Giai nói lí nhí gần như không thể nghe thấy:

Bình Luận (0)
Comment