“ Hay tới nhà em? “ Giản Phàm mỗi lần ở cạnh Tương Địch Giai là tinh thần lâng lâng như muốn bay lên mây, còn IQ thì kéo tụt xuống đất, cẩn thận hỏi, rồi không quên nhắc một câu: “ Có điều điệu kiện kém một chút, không có điều hòa cũng chẳng có TV.”
Tương Địch Giai quảy đầu sang bên, không trả lời, không tỏ thái độ gì cả.
Giản Phàm mắt đảo tròn như trộm, kích động vặn chìa khóa lái về tiểu khu Bình An, thấy Tương Địch Giai vẫn không nói gì, lại hỏi: “ Chị, cha chúng tắ, hôm đó, nói thế nào, có hài lòng không? Kỳ thực thời gian quả ở trong đó em chỉ lo chuyện này.”
Tương Địch Giai nghe vậy cố nén cười, không quảy đầu lại, chỉ nghe thấy tiếng: “ Không hài lòng lắm, song không đến nỗi tệ, cha tôi dễ nói, quản trọng là mẹ tôi, mẹ tôi nghiêm lắm, sợ không thích cậu đâu.”
“ Chị, trời lạnh thế này, nói cái gì ấm lòng hơn đi chứ.”
Giản Phàm khoa trương cằn nhằn, khiến Tương Địch Giai cười phì, xe nghiền trên đất tuyết rào rào, chậm rãi dừng ở trước tòa nhà 43, đêm tuyết, đèn đường, giai nhân, vừa xuống xe, Tương Địch Giai như sợ lạnh nép vào lòng Giản Phàm, kỳ thực tim Giản Phàm ấm áp suốt từ nãy tới giờ.
Ái tình giống như chiến tranh, trước khi lên giường nam nữ luôn là một đôi đối địch ích kỷ, nam nhân muốn chinh phục trận địa của nữ nhân, còn nữ nhân lại ý đồ thông quả bảo vệ thân thể lại có được ái tình, không ai chịu thỏa hiệp, cho tới khi bọn họ cùng nằm trên một cái giường đàm phán ...
Trên đường về, Tương Địch Giai ít nói hơn hẳn, Giản Phàm ngửi u hương thoảng thoảng từ trên người Tương Địch Giai truyền tới, khóe mắt nhìn gõ má trắng nõn che dấu dưới mái tóc đen bóng mượt, lòng xốn xâng. Biết mộng tưởng càng lúc càng gần rồi, thế là trong đầu không hiểu sao lại tràn ra một đoạn văn như vậy, đó là cảm ngộ tán gái thời đại học, khi đó tôn thờ tư tưởng, ái tình thăng hoa không dựa vào ngôn ngữ hoa lệ, mà là dựa vào tiếp xúc thân thể, chỉ có điều sau nhiều lần phát hiện rằ, tiếp xúc thân thể đôi khi không liên quản trực tiếp lắm tới ái tình.
Tình quả loa thì quen chị Tương đã hơn một năm, cứ gập ghềnh lên xuống, xâ rồi lại gần, đứt đoạn mấy lần mới tới ngày hôm nay. Nếu nói chưa nghĩ tới đưa Tương Địch Giai lên giường là giả, nhưng nghĩ tới cô gái ôn nhu, thiện lương như thế, theo Tương Thanh Nguyên tán gẫu kể lại, thời chân còn chưa đi được, mầy năm liền ở nhà. Nói rằ, tuy gọi là chị, nhưng so với mình, chỉ là cô gái chưa từng trải, so hai bên, Giản Phàm luôn thấy mình xấu xâ hèn hạ, không nên nghĩ tới phương diện đó.
Đáng tiếc, muốn nam nhân không nghĩ tới phương diện đó đâu phải là dễ dàng, đặc biệt là tên lăng nhăng như Giản Phàm thì khó càng thêm khó.
Mấy ngày không có người ở, nhà có chút lạnh lẽo, có điều vận may khá tốt, máy sưởi của tiểu khu đã chạy giúp mặt đất ấm một chút. Vừa vào nhà Giản Phàm bận rộn bật ấm đun nước, rót một cốc ngọc mễ hoàng cho vào trong hâm nóng, đó là tập tục nhỏ ở Ô Long, rượu nóng ấm dạ dày dưỡng thân thể.
Tương Địch Giai cởi khăn quàng cổ, áo khác ngoài, treo lên giá bên cửa, ngồi xuống bên bàn ăn, thoải mái như nữ chủ nhân căn nhà, trong lúc đợi nước sôi, hai người tán gẫu, chủ đề có phần lan man. Kiến thức của Giản Phàm kỳ thực rất rộng, rất loạn, nhưng trừ ăn uống thì cơ bản toàn nói bừa nói bậy, thi thoảng hùng hồn trích dẫn nhầm vài câu kinh điển làm Tương Địch Giai không nhịn được cười.
Không lâu sau nước sôi, gắp cuốc rượu ở giữa rằ, rót vào chén nhỏ, sắc rượu hoàng kim rất đẹp mắt, rượu ngọt mát, vừa hâm nóng liền ngửi thấy mùi thơm của lương thực, Giản Phàm bê từ dưới bếp lên, đặt trước mặt Tương Địch Giai:” Chị nếm thử đi, ngọc mễ hoàng uống nóng lại có hương vị khác, uống quen thứ này, căn bản không nghĩ tới coca, cà phê nữa, đây là món đồ uống thuần thiên nhiên dưỡng dạ dày tăng cường sức khỏe, không gì thay thế được.”
Tương Địch Giai thích ý hưởng thụ sự ân cần của Giản Phàm, đặt chén lên môi, thổi khe khẽ, nhấp một ngụm, ngọt ngọt thơm thơm vị rất đậm, chẳng trách cha từ quê về thành phố bao năm vẫn không quên được: “ Ngon thật đấy, nhà chúng ta đúng là điển hình Trung Tây hợp bích, cha tôi thích trà và loại rượu này, anh chị dâu tôi thích cà phê, cơm tây. Mẹ tôi thì chỉ thích uống nước lọc, không đụng vào bất kỳ loại đồ uống nào. Còn tôi, cái gì cũng thử, nhưng mà không biết mình nên thích cái gì.”
“ Chị thấy cái gì ngon nhất thì thích thôi. “ Giản Phàm uống rất nhanh, phà một tiếng thích thú: “ Ông nội bà nội em năm nay đã trên thất thập, nấu rượu cả đời, uống rượu cả đời. Bây giờ sức khỏe vẫn rất tốt, hồi Quốc Khánh em về nhà quê, trời, ông tế ngô còn nhanh hơn em, em làm một ngày bày đủ trò gian dối làm biếng, thế mà rách hết da, ông em làm vèo vèo chả sao.”
Nói tới cuộc sống ở quê, Giản Phàm phấn chấn hẳn, Tương Địch Giai nghe tới say sưa, nghe kể mùa đông làm bẫy bắt thỏ ra sao, mùa thu tìm hang con hoan thế nào, mùa hè dùng vôi sống làm cá, còn mùa xuân càng nhiều chuyện làm, tối soi đèn pin bắt chim, bắt được chim sẻ bọc bùn ăn đỡ thèm ... Nói tới Tương Địch Giai thèm.
Trò chuyện hồi lâu, rượu nóng thành rượu ấm, Giản Phàm thêm rượu cho cô, nhìn gò má đỏ lựng của Tương Địch Giai, cảm giác rượu không say người mà người tự say. Càng nói chuyện càng vui vẻ, nhưng càng vui thì lại càng thấy buồn, Tương Địch Giai đột nhiên mặt chuyển sang vẻ ảm đạm:” Giải Phàm, có chuyện này tôi chưa nói với cậu.”
Vẻ ngập ngừng đó làm trái tim Giản Phàm vọt lên tận cổ:” Chuyện gì thế?”
“ Mẹ tôi biết chuyện của chúng ta rồi.”
Giản Phàm khẽ thở phào, vậy mà tưởng có gì nghiêm trọng, kỳ thực ở trước mặt Tương Địch Giai, luôn có chút tự ti, lo được lo mất:” Vậy thì sao? Sớm muộn cũng biết mà.”
Tương Địch Giai không nhẹ nhõm được như vậy, mày hơi nhăn lại, có vẻ sầu não:” Mẹ tôi không đồng ý.”
“ Hả, vì sao?”
Thì ra hôm nay chị ấy tới đây vì chuyện này, dạ dày vừa mới ấm lên của Giản Phàm thoáng cái lạnh ngắt, Tương Địch Giai áy náy nói:” Mẹ tôi hỏi một cái, cha tôi đem hết chuyện giữa chúng ta ra kể. Mẹ tôi nói, nếu muốn tìm bạn trai cảnh sát thì người có quyền có chức nhiều lắm, sao phải tìm một hình cảnh vừa nguy hiểm lại chẳng kiếm được tiền.”
“ Câu này nói đúng lắm, em cũng không muốn làm hình cảnh nữa.” Tâm tư Giản Phàm xoay chuyển nhanh, trả lời luôn:
“ Mẹ tôi biết trước kia cậu là đầu bếp, nói muốn tìm đầu bếp, Cửu Đỉnh có cả đống, chẳng lẽ vì ăn mà gả cho đầu bếp?”
Xong, câu này làm Giản Phàm á khẩu luôn rồi, nếu cả hai cái nghề này mà đều bị phủ định mà mình chẳng biết làm gì khác, không cam lòng:” Chị, đừng chỉ nói mẹ chị nói gì, vậy chị thì sao? ... Ví như em, mẹ em rất ghê gớm, nhưng không quản được em. Giống như em tính rồi, trước tiên cứ từ chức, đợi xong xuôi mẹ em phát hiện ra lúc nào thì mắng lúc đó là được, dù thế nào cũng vẫn là con, làm gì được em?”
“ Cậu xúi tôi không nghe lời mẹ à?” Tương Địch Giai mắt quải quái nhìn Giản Phàm:
“ Đúng rồi, lời người già không thể không nghe, cũng không thể nghe hết, bà nội em còn muốn em tìm vợ trong thôn kìa, chả lẽ em cũng nghe à? Ông nội em nói, nếu trong thành phố không cho sinh nhiều con thì trốn về quê đẻ thêm vài đứa ...”
“ Bắt đầu nhố nhăng rồi đấy, cậu nghiêm túc đi. “ Tương Địch Giai nghe tới sinh con là đỏ mặt, giơ tấy đánh Giản Phàm: