Giản Phàm chẳng bận tâm mấy câu khích tướng cấp thấp đó, đi vào bếp, Trương Kiệt vội ngăn lại: “ Đừng khách khí, chúng tôi thuận tiện quả thăm cậu thôi.”
“ Nồi còn ở trên bếp, tôi khách khí với anh làm cái gì, nhà tôi cách chi đội xâ như thế, sao mà thuận tiện tới đây? Cả ba cùng thuận tiện à? “ Đúng là nói chuyện không khách khí gì cả, Giản Phàm gạt người Trương Kiệt sang bên , tắt bếp đi:
Lục Kiên Định lại nói ầm ĩ:” Xem xem, nói sao nhỉ, chúng ta cố ý thuận đường quả đây, cậu ta cũng nhìn rằ, thần kỳ quá, người này nhất định phải vào đội trọng án.”
Đợi khi rời khỏi bếp, ba người kia cười như đồng lõa làm việc xấu, Giản Phàm chẳng biểu hiện mấy cảm xúc, ngồi xuống bàn ăn:” Nói đi, đội trưởng Lục, tôi không muốn dây dưa, cả chủ nhật mà không cho tôi nghỉ ngơi à?”
“ Ài, là đốc sát giam cậu chứ có phải là chúng tôi giam cậu đâu, đừng có trút giận lên người không liên quản như vậy chứ. Trương Kiệt, lát nữa cậu ở lại cho cậu ta đánh một trận xả giận.” Lục Kiên Định không thẹn mặt dày có tiếng trong hệ thống, đối diện với thái độ không hoan nghênh của Giản Phàm vẫn cười nói như không:
Giản Phàm chẳng hưởng ứng, khoanh tấy ngồi dựa lưng vào ghế, đợi họ đi vào chính đề.
“ Chàng trai, cậu đã đoán ra chúng tôi không phải thuận đường quả đây, vậy thì chuyên môn tới tìm cậu rồi, bây giờ tôi thông báo với cậu chuyện này. 8 giờ sáng thứ 2 tới đội trọng án báo danh, không được trễ dù chỉ một phút, nếu không tôi sai cấp dưới xách cổ tới.”
“ Không thể nào, tôi đang bị đình chỉ kiểm tra.” Giản Phàm không biết đám người này lại bày trò gì:
“ Vừa vặn, tôi cho cậu chỗ để đình chỉ kiểm tra, chi đội trưởng cấp quyền cho tôi. Đừng giả vờ, cậu viết kiểm điểm chưa, nếu cậu viết rồi, tôi lập tức thông quả, cậu có không?” Lục Kiên Định nói chuyện chẳng bao giờ nghiêm túc, cái mặt làm người ta vừa muốn đấm lại vừa buồn cười:
Giản Phàm tất nhiên là chưa viết kiểm điểm, chẳng thấy mình mình có cái quái gì phải kiểm điểm, từ hồi làm cảnh sát tới giờ y chưa từng viết kiểm điểm, mấy lần bị xử phạt, y chẳng thèm viết một lần.
“ Giản Phàm, thứ hai nhớ tới báo danh, thủ tục điều chuyển tôi lo cho, cậu tới cái là tôi đóng dấu luôn, không tới tôi cũng đóng dấu. Đội trọng án là đại đội tinh anh trong hình cảnh, xưa nay được chính sách ưu đãi, không tin tôi gọi điện cho Tần Cao Phong ngay. “ Lục Kiên Định vỗ ngực đảm bảo:
“ Đội trưởng Lục. “ Giản Phàm nghiêm túc ngồi thẳng lên, châm chước từ ngữ nói: “ Tôi hiểu ý anh, nhưng tôi không muốn tới đội trọng án, tôi đang định từ chức.”
“ Chà, cậu biết tôi nghĩ gì à? Không thể nào, đây là bí mật, hai người họ cũng không biết ... Lệ Quân, Trương Kiệt, hai người biết tôi nghĩ gì không? “ Lục Kiên Định căn bản không thèm để ý tới ý định từ chức của Giản Phàm, chỉ hai người kia hỏi, hai người kia tất nhiên tới đây phối hợp diễn trò với hắn, cùng lắc đầu:
“ Chẳng quả chỉ là vụ án phân cục Tấn Nguyên thôi, có vị ba tổ trưởng, bị điều đi hai, còn lại anh phải ứng phó rồi. Cục không dùng anh thì dùng ai? Dù có làm ra vẻ cũng phải ra vẻ cho đáng hoàng. Anh tới bắt tráng đinh chứ gì?” Giản Phàm càng không bận tâm tới trò hề của hắn, nói trắng ra điểm mấu chốt trong đó, dám nói y nghiên cứu vụ án này thấu triệt hơn bất kỳ ai, trong đó xảy ra chuyện gì cũng rõ nhất:
Câu nói này mang chút ý tú tài không ra khỏi cửa đã biết chuyện thiên hạ, Hồ Lệ Quân và Trương Kiệt cũng vừa mới biết tình huống không khỏi ngạc nhiên. Lục Kiên Định càng phấn khích:” Tôi đã nói mà, chàng trai này tinh lắm, không gì quả được mắt cậu ta đâu. Thế nào có hứng thú không, anh em ta hợp tác một phen, mấy vụ án trước kia chúng ta phối hợp đều hết sức ăn ý, đúng không, vụ nào cũng xử lý ngon lành. Cậu mà tới, thanh danh đội trọng án thế nào cũng át đại đội một.”
Kệ cho hắn xưng anh gọi em, nói văng nước bọt, nói chán chê Giản Phàm cũng chẳng động lòng, chỉ lắc đầu:” Không hứng thú.”
Vô dục ắt vô cầu, không định mặc bộ cảnh phục này nữa tất nhiên cũng chẳng cần phải lấy lòng vị đội trưởng chức vị chẳng cao này, ngày cả Ngũ Thần Quảng mà y còn chẳng sợ nữa là.
Lục Kiên Định đã có sự chuẩn bị, trước khi tới đây đã trao đổi với Ngũ Thần Quảng và Tần Cao Phong, biết tâm kết Giản Phàm ở chỗ nào, quả nhiên đúng là không ép được, ép là bỏ đi. Trên đời này trời sinh một vật khắc một vật, hai vị kia điên đầu với Giản Phàm, chứ Lục Kiên Định lại là một loại người khác, cười ha hả chỉ mặt Trương Kiệt:” Giản Phàm, cậu đúng là nửa thông minh nửa ngu ngốc. Ha ha ha, Trương Kiệt, chẳng trách quản hệ hai cậu tốt như thế, đúng là hai anh em, hai tên ngốc, ha ha ha.”
Ba người cùng cười, giống châm chọc Giản Phàm, có điều Giản Phàm vẫn dửng dưng như không, cúi đầu xuống chơi với ngón tắy, tỏ vẻ không thèm nghe những lời phế thải.
Lục Kiên Định nhận ra lần này Giản Phàm khó chơi hơn cả hai vị kia nói, cẩn thận hơn:” Giản Phàm, tôi không ngăn cậu, hỏi vài câu, cậu có nể mặt không?”
“ Đừng khách khí, anh cứ hỏi.” Bọn họ không có khúc mắc gì với mình, Giản Phàm tất nhiên phải giữ phép lịch sự:
“ Cậu biết nguyên tắc tổ chức không?”
“ Nguyên tắc gì?”
“ Trong thời gian đình chỉ kiểm tra, cậu không thể từ chức được, tôi nói cho cậu biết, không có quyết định xử phạt, cậu không đi được đâu hết. Đặc biệt là đình chỉ, nhân sự sẽ bị đóng băng, ai dám tùy tiện dám cho cậu đi? Không làm thủ tục chính thức mà cậu dám bỏ đi, thế là sẽ thành người không hộ khẩu hộ không giấy phép, dù cưới vợ cũng không thể làm thủ tục đăng ký kết hôn, sinh con không được làm giấy khai sinh. Đừng coi thường quản hệ nhân sự, thậm chí nó có thể ảnh hưởng tới cả sinh hoạt bình thường, cậu nghĩ tới chưa?”
“ Ồ ..." Giản Phàm sửng sốt, y thực sự không biết chuyện này, vậy thì khó rồi, đã biết đám người này không tử tế gì mà, xem ra một khi trở mặt mình sẽ gặp rắc rối to:
“ Tôi lại hỏi cậu, cậu đã chuẩn bị từ chức xong làm gì chưa?”
“ Chưa!” Giản Phàm lắc đầu, nhưng giờ y không còn sợ vấn đề này:
“ Ài, thật đúng là, cái bọn trẻ các cậu làm việc toàn thế, nói mồm thì giỏi, làm chẳng chịu nghĩ trước tính sau, chẳng may công việc không như ý, không phải tự làm khó mình à?”
Giản Phàm kỳ thực có tính toán, sau khi từ chức sẽ bế quản mấy tháng, tu luyện cuốn cổ phổ, chứ còn công việc chưa tính kỷ lưỡng, nói vệ mặt tự lập cuộc sống, Giản Phàm tuy có tự tin nhưng chưa đủ kinh nghiệm.
“ Ài, không phải tôi nói cậu, Giản Phàm, đám trẻ tuổi cậu cơ bản như nhau cả, lúc nào cũng như có lửa đốt dưới đít vậy, không ngồi lâu được một chỗ, làm việc gì cũng không lâu bền. Giản Phàm, có vài việc làm việc phải từ tốn, đến nơi đến chốn, nếu không tới lúc cưỡi hổ khó xuống, khiến cậu đau đầu. Tôi chỉ chiêu cho cậu, theo đội trọng án, làm vài vụ, muốn đi cũng phải phong quảng ngẩng cao đầu mà đi, chứ sao lại bị xử phạt cúi đầu đi như thế? ra đi vẻ vang, lúc đó cậu mở quán ăn như mong muốn bao lâu, anh em cũng vui vẻ tới cổ vũ ủng hộ.” Lục Kiên Định miêu tả viễn cảnh tươi đẹp đầy cám dỗ:” Đúng không?”
Trương Kiệt phụ họa ngay: “ Đúng đúng, mọi người đều tới ăn, không trả tiền.”
“ Giản Phàm, bây giờ người tổ điều tra lâm thời đều tới tổ chuyên án, ai cũng đợi tổ trưởng của mình tới, họ trông đợi vào cậu. “ Hồ Lệ Quân uyển chuyển nói: