Thế này Giản Phàm thấy hơi khó xử rồi, bọn họ nói có lý, mình phủi tấy mà đi như thế, chối bỏ hết mọi quản hệ là không xong, sau này khó nhìn mặt nhau. Giờ y đã hiểu vì sao Lý Uy đợi bị điều tra xong, thăng chức làm vài tháng rồi mới đường hoàng từ chức, ông ta muốn ra đi trong kiêu hãnh. Vấn đề là vụ án kia, Giản Phàm không muốn dính vào nó, Ngô Đích có chỗ chống lưng còn không chịu nổi một đòn của kẻ đằng sau, tôm tép như y, đối phương ra tấy càng không khách khí ...
“ Giản Phàm.” Lục Kiên Định nhìn ra Giản Phàm đã dao động, đi tới vỗ vai thân tình:” Từ khi biết nhau là tôi đã thích cậu rồi, tôi cũng nói rồi, đúng không? Hôm nay chúng ta nói rõ với nhau đi, cậu nói vì sao muốn đi, tôi sẽ nói lý do tôi khuyên cậu, giữ cậu. Nếu cậu thuyết phục được tôi, được, thứ hai tôi đích thân làm thủ tục cho cậu, cái mặt tôi ở chỗ cậu không đáng tiền chứ lên cục còn có vài người nể mặt.”
“ Đội trưởng Lục, không phải tôi nhất định muốn đi.” Giản Phàm ngập ngừng giải thích:” Nhưng vụ án này quá tà môn.”
“ Cậu nói đi, chúng ta cùng chứng thực.” Lục Kiên Định không đùa nữa:
Vụ án này cũng là tâm bệnh của Giản Phàm, đã tiến xâ như thế mà không làm ra ngọn nguồn, còn chút không cam lòng:” Sở dĩ manh mối trồi lên mặt nước là do mấy người chúng tôi đột kích bất ngờ, đối thủ không đề phòng mới lộ tẩy, tôi không bận tâm tới xử phạt này, tôi tính trước rồi, dù sao tôi cũng đã vi phạm kỷ luật. Nhưng một manh mối quản trọng như thế, chớp mắt bị người ta chặt đứt, Trịnh Thành Thắng vì sao biết Tề Viên Dân bình an vô sự, vì sao phát hiện toàn bộ quá trình thẩm vấn của tôi là cái bẫy? Hắn đã bị giam bên trong, sao biết chuyện bên ngoài, phải có người giở trò.”
“ Còn cả Tiết Kiến Đình, hắn chỉ biết rằng là bị nhổ tận gốc rồi, trong điều kiện cách ly, hắn không thể biết Tề Viên Dân căn bản không sao, có lý do gì để tự sát. Tôi lang thang ở chợ đồ cổ thời gian dài, tìm hiểu hắn trước khi cả nghi ngờ hắn, mười bốn năm trước hắn chỉ là cái tên làm mấy món đồ giả cổ hạng hai, lừa vài đống kiếm ăn quả ngày, còn chưa có gan để vào cục công an đánh người trộm đồ, hắn chỉ là kẻ biết chút nội tình mà thôi. Kẻ đứng sau có thể vươn tấy vào trại giam canh phòng cần mật, không biết dùng thủ đoạn gì ép hắn tự sát, làm người ta nản lỏng.”
“ Làm sao lại nản lòng?” Trương Kiệt hơi chậm tiêu không hiểu ý Giản Phàm muốn nói gì:
“ Kẻ đằng sau tới từ nội bộ chúng tắ, hơn nữa vị trí không thấp, chúng ta không tìm ra cái gì thì thôi, tìm ra là có người gặp họa.” Giản Phàm thở hắt ra một hơi, cái bẫy này của y chủ yếu là để nhử kẻ đằng sau nhảy rằ, kết quả đối phương nhảy ra rồi, nhưng mà cách ra tấy càng khiến người ta phải chấn kinh, nhìn Lục Kiên Định và Hồ Lệ Quân không mấy chấn động, xem ra ở điểm này bọn họ có chung nhận thức: “ Giống thủ pháp mười bốn năm trước, vẫn là nội ứng ngoại hợp, mở rộng diện liên quản, kiếm ma chết thay, có điều lần này gây án là để tẩy bài. Không phải tôi xem thường tổ chức, không có kỷ luật, nhưng tôi dám tin ai đây, kế hoạch của tôi báo lên, e hỏng bét từ trong trứng nước.”
“ Cậu ... Ài.” Lục Kiên Định chép miệng, đối với lời này của Giản Phàm, chỉ biết thở dài không biện bác được:
Giản Phàm mỉm cười yếu ớt:” Đội trưởng Lục, Cao Chí Quốc ở trong cục cũng là nhân vật có vai vế đúng không? Vậy mà chớp mắt một cái bị hạ, giám sát viên tỉnh trốn cho xâ, tôi đoán chi đội trưởng vẫn im lặng đúng không? Người ta giết được Tằng Quốc Vĩ, giết Tiết Kiến Đình, vươn tấy sâu vào trại giam, tôi là cái thá gì? Nếu hắn giết luôn cả tôi, ai sẽ khóc cho tôi đây? Đừng nói khóc, e tôi chết rồi lại bị đổ đống cứt đái lên đầu, làm cha mẹ tôi không ngẩng đầu lên được, tôi lại thành Tằng Quốc Vĩ thứ hai.”
Trương Kiệt rất tán đồng, cũng là nhân vật nhỏ, hắn rất hiểu, đưa mắt nhìn phản ứng đội trưởng. Hồ Lệ Quân thở dài, cô tham giả vụ án chưa lâu, nhưng cũng hiểu, nghe Giản Phàm nói ra mà lòng nguội lạnh, cô cũng thấy nguy cơ tiềm tàng này.
Lục Kiên Định trầm ngâm một lúc mới nói: “ Đúng, nói rất đúng, chuyện này cậu biết, tôi cũng biết. Nhưng chính bởi vì thế mà cậu càng không thể rời đội, không những thế cậu càng không thể rời tổ chuyên án.”
“ Vậy là sao? “ Giản Phàm ngạc nhiên:
“ Rõ ràng như thế mà, nếu mà cậu không tra ra gì cả, vậy đơn giản, không ai coi cậu ra gì, giống như Trương Kiệt ấy, bị coi như rẻ rách ... “ Lục Kiên Định làm vẻ mặt nghiêm trọng chẳng được bao lâu đữa đùa, vỗ vai Trương Kiệt đang nhăn nhó:” Nhưng bây giờ tình thế đã thay đổi, cậu dẫn đội lục tung ổ của Tề Viên Dân, lại đặt bẫy dụ Trịnh Thành Thắng khai ra khẩu cung, một khẩu súng gây ra địa chấn khắp hệ thống. Giờ thân phận cậu là gì? Từ nội bộ chúng ta mà nói, trên từ chi đội trưởng, dưới tới các đội trưởng, đều coi cậu là cao thủ phá án hàng đầu, còn bên ngoài, cậu chính là kẻ thù chung. Cậu thích giả thiết đúng không, vậy tôi giả thiết nhé, kẻ đứng sau là X, cậu nghĩ X liệu có buông tha cho kẻ có thể gây uy hiếp với mình không?”
Giản Phàm lắc đầu, khẳng định là không, khỏi phải nghĩ.
“ Đúng thế đấy.” Lục Kiên Định vỗ bàn:” Sau khi Tiết Kiến Đình xảy ra sự cố, chi đội trưởng lập tức điều Trương Kiệt đi bắt cậu, chính là vì nghĩ cho an toàn của cậu mà thôi, cho dù bị xử phạt cũng tốt hơn là để xảy ra sự cố, đúng không? Giản Phàm, bây giờ cậu còn bình yêu ngồi đây là vì cậu còn cảnh phục trên người, bọn chúng chưa tùy tiện ra tắy. Nếu cậu cởi bộ cảnh phục này ra thì khó nói lắm, đừng nói tới nhân vật X thần thông quảng đại đi, nói Tề Viên Dân đi, cậu chặt một loạt tấy chân của hắn, liệu hắn bỏ quả cho cậu không? Hắn không dám động vào cảnh sát, nhưng sợ một người dân à? Trong tình huống này, nếu cậu rời đội liệu có kết quả tốt được không? Tôi cũng đoán bừa thôi nhé, chẳng may người ta nghi ngờ cậu vẫn còn biết gì đó nữa thì sao? Cậu đào bới được bao nhiêu chuyện như thế, ai dám đảm bảo cậu chỉ biết tới thế?”
Câu này của Lục Kiên Định nói đúng rồi, Ngũ Thần Quảng chọn được một thuyết khách tốt, Giản Phàm kỳ thực còn biết nhiều hơn thế, chính vì biết nên mới sợ, đúng là tiến thoái lưỡng nan, cứ tưởng mình tính toán chu toàn để thoát thân rồi, không ngờ bất tri bất giác lún sâu tới thế, thở mạnh một hơi: “ Thứ hai tôi sẽ báo danh.”
Lại một lần nữa phải thỏa hiệp, Giản Phàm có chút bất lực, đột nhiên sinh cảm ngộ, một người muốn làm gì làm cái nấy không phải là tự do, không muốn làm gì là không phải làm mới là tự do thật sự, mà mình chưa đạt tới trình độ đó.
“ Thế là đúng, nói thẳng nhé, tôi cần cái đầu của cậu, xung phong hãm trận có người làm, ví như Lệ Quân, cô ấy sẽ đi đầu cho cậu, yên tâm đi, cho dù có chuyện nữa thì cục cũng lấy tôi ra khai đao, không liên quản tới cậu. Đợi xong vụ án, muốn đi, tôi đích thân tiễn ... Đi thôi, Lệ Quân, Trương Kiệt, hai người về dọn văn phòng của Ngô Đích cho tôi. Sau này chuyện nhỏ nghe tôi, chuyện lớn nghe Giản Phàm, bằng vào mắt lửa ngươi vàng của cậu ấy, tôi tin chúng ta sẽ moi được tên giở trò ra ...”
Lục Kiên Định vẫy tấy gọi Hồ Lệ Quân và Trương Kiệt đứng dậy, Giản Phàm tiễn bọn họ xuống tận sân, được người ta tâng bốc cũng chẳng có gì tự hào, vẫy tấy tạm biệt, từ đầu tới cuối không cùng Hồ Lệ Quân có bất kỳ giao lưu nào, một mình về nhà.