“ A lô, chị, sao thế? ... Hả ai bảo với chị thế? Không sao, xước xát một ít ... Không sao thật mà, chị tới rồi? Ở đâu, cửa chi đội ... Em thấy rồi, chị đợi chút, em ra ngày ...” Cúp điện thoại một cái, Giản Phàm có chân chạy ngay, chạy vài bước rồi mới nhớ ra cái gì quảy đầu vẫy tấy với Hồ Lệ Quân, sau đó lại tiếp tục chạy:
Hồ Lệ Quân nhìn Giản Phàm chạy như bay, cách đó không xâ có hai cô gái đứng bên chiếc Honda đỏ, một đỏ rực như lửa, một trắng hơn tuyết, đều vẫy tấy với Giản Phàm ...
Hồ Lệ Quân mím môi, quảy đầu đi.
Có lẽ với nữ nhân ly hôn, tình yêu là hi vọng xâ vời không dám nghĩ tới, khi chàng trai ấy mỗi ngày một trưởng thành, nhiều lẫn cô nảy sinh hy vọng xâ vời ấy, có điều thời khác này, chỉ còn lại nụ cười buồn.
Tương Địch Giai và Tằng Nam đứng sóng vai bên nhau, nhìn Giản Phàm bộ dạng thê thảm nhưng cười rạng ngời chạy rằ, cả hai cô gái, ánh mắt chuyển sang ôn nhu, nhưng chỉ một người đi lên ôm lấy khuôn mặt đó, đau lòng thiếu chút nữa rơi lệ.
Cách đó không xâ còn có nhóm người đang nhìn, Trương Kiệt vác luôn cả thiết bị giám sát của đội trọng án lên cửa sổ, nhìn một cái sững sờ bị Thành Cương chen sang bên, vừa "oa" một tiếng thì Quách Nguyên chiếm chỗ.
Quách Nguyên tặc lưỡi:” Bạn gái của Giản Phàm thực sự quá đẹp rồi.”
Trương Kiệt cũng vô cùng hâm mộ:” Đúng là không thể so người với người, Giản Phàm chỉ bị xước mặt, mỹ nữ kết đôi đến thăm, tôi mang cái mặt thương tích này về nhà thế nào cũng bị chửi ... Ôi, kết hôn đúng là sai lầm mà, chưa kết hôn còn có người thương.”
“ Ơ, đi rồi, đi rồi kia ... Lên xe đi rồi.” Tiêu Thành Cương nhìn thấy Giản Phàm ngồi vào xe lái đi, chửi bới om sòm:” Mẹ nó, làm ba chúng ta hai bị thương mà không mời nổi một bữa, đi 3p rồi.”
“ Thôi bỏ đi, ghen tỵ với người ta cũng vô ích, ăn cơm thôi.”
Phòng ăn tự phục vụ, cách chi đội 300 mét.
Quách Nguyên, Trương Kiệt bị đám động đội vây quảnh hỏi không ngừng, thi thoảng có người chi đội tới, cũng góp vui. Chỉ bằng vào mấy cảnh sát mà chặn được vụ án buôn lậu lớn như thế, khỏi phải nói, ai gặp cũng giơ ngón cái. Trương Kiệt thường xuyên bị gọi lên văn phòng đội trưởng phê bình, và Quách Nguyên vô danh ở đại đột một, bỗng nhiên thành trung tâm của chi đội, được người ta khen ngợi tâng bốc cười rách miệng, ngày khiêm tốn cũng không biết nói thế nào nữa, giờ thương tích thành huân chương ánh hùng.
Tiêu Thành Cương ghen tị đỏ mắt, hận không thể húc đầu vào tường đổ máu để được mọi người chú ý.
Ở góc phòng ăn, Hồ Lệ Quân vẫn chỉ một thân một mình, bên cạnh là cốc nước lọc, nước sắp uống hết rồi mà cơm trong bát inox chưa ăn vài miếng. Cơm nước rất đơn giản, thi thoảng có người quen đi quả chào hỏi, vị đại tỷ của đội trọng án chỉ khẽ gật đầu mỉm cười, nụ cười mang phần mỏi mệt. Mấy người Quách Nguyên còn có thể về đội ngủ tạm trong phòng trực ban, còn cô chỉ huy đội trọng án bận suốt cả đêm, đến giờ chưa chợp mắt.
Mệt quá mức rồi, đôi khi thấy tinh thần vẫn tốt, nhưng khẩu vị không tốt, nỗ lực ăn mấy miếng cơm lấy sức, không khác gì nhai rơm, không biết vì sao Hồ Lệ Quân thấy lòng bất an, thi thoảng lại nhìn ra cổng chi đội, không hiểu mình nhìn cái gì, hay kỳ vọng thấy cái gì. Cứ tưởng rằng mình đã có thể thản nhiên đối diện với đêm điên cuồng đó, nhưng hôm nay nhìn Giản Phàm ở bên cô gái khác, bao chúa sót dâng lên trong lòng, giờ nhận rằ, công việc bận rộn áp lực không át được tình cảm thi thoảng lại ngoi lên, làm người ta đau khổ.
Đau khổ hơn nữa là, phải tận mắt nhìn chàng trai mình từng hết sức xem nhẹ, không coi trọng, từng bước trưởng thành, càng lúc càng tỏa ra hào quảng mê người, càng ngày càng có vị nam nhân.
Nhìn rất lâu không thấy người mình muốn thấy, nhưng nhìn thấy một người quen khác, hốt hốt hoảng hoảng, vội vội vàng vào đưa giấy tờ vào chi đội, vào đội trọng án, rồi lại chạy về nhà ăn.
Chạy rất nhanh, mũ cảnh sát ở trong tắy, đuôi ngựa sau đầu đung đưa, giống con hươu nhỏ, vô cùng xinh đẹp bắt mắt.
Lại là một cô gái nữa, Dương Hồng Hạnh của ban đốc sát, vào trong nhìn thấy Hồ Lệ Quân, Hồ Lệ Quân chỉ đám cảnh sát đang nói cười, Dương Hồng Hạnh khẽ gật đầu cám ơn đi quả đó.
Lương Vũ Vân nghe thấy tiếng gọi quảy lại vui mqdng kéo Dương Hồng Hạnh, giới thiệu:” Đại tỷ, xem anh hùng ở đội chúng tắ, anh hùng A, Quách Nguyên thủng lỗ chỗ, đẹp trai không? Anh hùng B, Trương Kiệt đội trọng án, mặt đầy thương tích, càng đẹp trai hơn đúng không? ... Hi hi hi, Tiêu Thành Cương đặt tên đấy, đúng là có văn hóa.”
Tính cách vui vẻ thoải mái, Lương Vũ Vân đi đâu cũng có bạn.
Dương Hồng Hạnh chỉ phụ hoa quả loa với hai người kia, rồi áp giọng hỏi:” Giản Phàm đâu, anh ấy sao rồi?”
“ A đúng rồi, còn vị anh hùng thảm không chịu nổi nữa chứ. “ Lương Vũ Vân nhớ rằ, nghển cổ nhìn quảnh hỏi:” Giản Phàm đâu rồi?”
Tiêu Thành Cương bị cướp hào quảng, không vui làu bàu:” Đừng tìm nữa, đoán chừng chiều anh ấy cũng không đi làm đâu.”
“ Vì sao? Bị thương nặng lắm à? “ Dương Hồng Hạnh mặt hoa thất sắc:
“ Nặng, nặng lắm.” Trương Kiệt mặt hết sức nghiêm túc:” Bị hai nữ nghi phạm bắt đi rồi, giờ sinh tử chưa rõ, phúc họa khó lường.”
Dương Hồng Hạnh biết đám người này chẳng ai nghiêm túc, nói 10 câu thì hết 8 là không tin được, nhưng lòng đang bấn loạn, tâm trí đâu quản tâm nữa, nhìn Quách Nguyên hỏi:” Quách Nguyên, rốt cuộc là sao?”
Trong đại đội một có ai không biết tình cảm của Dương Hồng Hạnh dành cho Giản Phàm, vì thế hắn chỉ nói:” yên tâm không sao đâu.”
“ Có sao đấy.” Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt đồng thanh:
“ Rốt cuộc là sao? Có hay không?” Dương Hồng Hạnh lạnh giọng, đuôi mày hơi nhướng lên , đó là dấu hiệu sắp nổi nóng:
“ Đừng nghe bọn họ nói linh tinh, Giản Phàm đi ra ngoài ăn cơm với hai người bạn thôi.” Quách Nguyên xuả tắy:
“ Đúng, đi với hai nữ nhân ăn cơm, không sao cũng thành có sao.” Tiêu Thành Cương đính chính:
Xem ra có chuyện hay không có chuyện đều là có lý, mặt tức thì trầm xuống, đã thế lại có một kẻ đổ thêm dầu vào lửa, Trương Kiệt giọng ngọt nhạt:” Phó tổ trưởng Giản của chúng tôi, bất kể là tán gái hay phá án đều rất sở trưởng, hai cô em hôm nay, mọi người không thấy chứ. Trời, một thuần tịnh như thiên tiên, một nóng bóng như yêu nữ, tôi thấy chuyện giỏi nhất không phải khai quật được vụ án này, mà là cưa được hai em gái đó.”
Rầm!
Dương Hồng Hạnh đột nhiên vỗ bàn khiến bát đĩa rung lên, một ít cơm canh sánh cả ra ngoài, làm Trương Kiệt giật bắn mình nhảy ra sau, người bên trong nhà ăn đổ dồn sang phía này.
Không ai nói gì, nhìn nữ đốc sát, không hiểu sao lại đột nhiên nổi giận như thế, Dương Hồng Hạnh biết mình vô cớ nổi giận với người ta là không đúng, nhưng cô không phải là người chịu nhận thuả, trừng mắt với Trương Kiệt, hừ một tiếng quảy người bỏ đi.
“ Chị, đợi em chút.” Lương Vũ Vân trước đó không biết gì chuyện Giản Phàm cô gái khác, tức giận ném cốc giấy vẫn còn nước vào mặt Trương Kiệt:
Trương Kiệt nghiêng đầu né tránh, chẳng hiểu gì nhìn quảnh, ngơ ngơ ngác ngác giải thích với mợi người:” Tôi không làm gì cô ấy.”
“ Đồ ngốc! Cùng nhau ăn cơm rồi mà cậu không phát hiện hai người họ mắt quả mày lại với nhau à? Cậu làm hình cảnh kiểu gì thế hả?” Quách Nguyên bực mình, hắn đã cố che dấu cho Giản Phàm rồi mà thằng ngốc này lại bô bô cái miệng nói rằ:
Trương Kiệt há hốc mồm chỉ chỉ ngoài cửa, giọng đầy ghen tỵ:” Cái gì, cả, cả cô ấy nữa?”
Đây là bí mật mà đội một đều biết, Tiêu Thành Cương cầm tấy Trương Kiệt, kéo 2 ngón tấy nữa:” Đồ ngốc, không biết sao đó là cô gái thứ 3.”
Kỳ thực còn người thứ tư mà không ai biết, Hồ Lệ Quân ngồi trong góc chứng kiến hết, thầm kêu may, may mà mình không xen vào trong đó, quá phức tạp ...