Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 485 - Chương 016: Kỳ Án Cộng Và Trừ. (1)

Hắc Oa Chương 016: Kỳ án cộng và trừ. (1)

Cách chi đội điều tra hình sự 3 km, trong phòng bao bên cửa sổ nhà hàng Di Tân, Giản Phàm đang ăn cơm cùng hai cô gái, không biết rằng mình từ chối mấy cuộc điện thoại khiến cô gái thứ ba nổi trận lôi đình ở chi đội.

Sắp tới trưa, Tằng Nam đưa ra lời mời, ba người liền tới đây ăn cơm, phòng bao thiết kế' theo kiểu Nhật Hàn, nhưng vì thuận tiện cho cách ngồi của người Trung Quốc, nên để trống khoảng dưới chân, tiện cho người không quen ngồi quỳ thời gian dài.

Mùa đông, thịt nướng, lại uống ít rượu gạo chúa ngọt thanh thanh của Hàn Quốc, hết sức dễ chịu.

Hai cô gái vào phòng cởi áo khoác, bỏ giày cao gót, chỉ nhìn hai đôi chân thon dài bọc trong tất lụa đen thôi khiến người ta nuốt nước bọt rồi, Giản Phàm và Tương Địch Giai tất nhiên là ngồi bên nhau, từ lúc ở trên xe đã tấy nắm tắy, vai kề vai, đối diện là cái bóng đèn Tằng Nam, hết sức ân cần, như tiểu nha hoàn pha trà rót nước cho hai người.

Giản Phàm vốn không muốn nói cho Tương Địch Giai, không ngờ chị Tương lại tìm tới nơi nhanh như vậy, nguyên nhân khỏi nói cũng biết là do Tằng Nam lắm mồm, nhìn Tằng Nam rót rượu gạo cho mình, rốt cuộc kiếm được cơ hội:” Cô không cần ân cần nữa đâu, ân cần tới mấy tôi cũng không kể cho cô.”

“ Xì, ai mà thèm, Ngũ Thần Quảng là chú tôi, nhất cử nhất động của anh thế nào, tôi biết hết, nếu không có tôi, anh còn định che dấu chị Tương chứ gì? Tôi thèm quản tâm tới anh, nhưng tôi phải chịu trách nhiệm với chị Tương.” Tằng Nam hết sức đường hoàng nói:

Câu này Giản Phàm thừa biết không phải do Ngũ Thần Quảng nói, mà là do Đường Đại Đầu lỡ miệng, sáng nay y gọi điện chửi một trận rồi, tên đó không biết đếm, nói là hai người, kết quả là bốn, làm y thiếu chút nữa ăn đạn.

“ Cậu định dấu tôi bao lâu, nếu không phải Tằng Nam nói, cậu không định cho tôi biết, đúng không?” Tương Địch Giai không vui trách:

“ Ai nói thế? Em chuẩn bị đi tìm chị thì chị đã tới tìm trước rồi.” Giản Phàm cười, vừa cười một cái chạm vào cơ thịt ở má, "Á" một tiếng:

Tương Địch Giai lo lắng duỗi tấy rằ, nhưng không dám xoa, tấy cách vài cm, bị Giản Phàm nghiêng đầu sang cọ má vào, cười hì hì. Bộ mặt như cún con đợi chủ nựng ấy làm Tằng Nam quảy sang bên, ngón chân ngón tấy co rút lại, sởn hết gai ốc, không ngờ Giản Phàm có mặt như thế, chúa quá là chuả, thật không chịu nổi. Tương Địch Giai đỏ mặt rụt tắy, hậm hực nói:” Lại lừa tôi.”

“ Không phải chứng minh cho chị thấy em không sao à?”

“ Còn bảo không sao, tấy cũng rách rồi, đau không?”

“ Không đau chút nào.”

Xèo xèo ... thịt ba chỉ trên giá nướng phát ra âm thanh mê người, Giản Phàm bị thương có chút xíu thôi mà Tương Địch Giai cứ làm như tàn phế cấp ba rồi vậy, tự mình gói thịt nướng vào lá rằu diếp, thêm kim chi, tỏi sống, rồi “a” một tiếng, đút vào cái mồm mở to như hà mã của Giản Phàm. Hai người này càng ngày càng coi mình là không khí rồi, Tằng Nam lại không thoải mái, chuyên tâm vào ăn uống, chợt nghe được chuyện hay.

“ Đã dặn cậu trước cả tháng rồi, trong hai ngày Tết Dương mẹ tôi sẽ gặp cậu, ai ngờ ba ngày không gặp mà cậu biến thành như thế này, cứ như là cậu cố ý ấy.” Tương Địch Giai luôn tấy lật thịt nướng mà mặt thì lo lắng trùng trùng, không biết vì thương tích hay vì mẹ mình:

Chuyện này không những Giản Phàm rẩu thối ruột mà cả Tương Địch Giai cũng mất ăn mất ngủ, Tằng Nam nhìn hai người họ ìu xìu xìu, cúi đầu cười khúc khích.

“ Cô vui lắm hả?” Giản Phàm đang cáu nghe tiếng cười này liền chướng tai vô cùng:” Chuyện này do cô gây rằ, nếu làm mẹ vợ tôi không hài lòng, tôi tìm cô tính sổ.”

“ Á, không thể nói thế được.” Tằng Nam nheo mắt nhìn đôi người ngọc rầu rĩ: “ Tôi là người độc thân, anh không lấy được vợ thì cùng lắm tôi lấy thân đền cho anh, còn anh muốn mẹ vợ thì tôi đi đâu mà tìm, hi hi.”

“ Em đừng học Giản Phàm, nói linh tinh. “ Tương Địch Giai kệ điệu bộ oan ức của Giản Phàm, mắng Tằng Nam một câu:

“ Được, được, em sai. “ Tằng Nam cười hì hì: “ Mà hai người có gì phải lo, chị Tương, em hiến một kế nhé, chỉ bảo với mẹ chị là anh ấy đi chấp hành nhiệm vụ rồi, tính chất công việc của anh ấy là thế, có thể thông cảm đúng không? Chỉ trì hoãn vài ngày cho mặt anh ấy lành lại thôi, cần gì lo thế?”

“ Đúng đúng! “ Giản Phàm phụ họa ngay, mong hoãn gặp mẹ vợ vài ngày cũng được, lần đầu hết sức phối hợp với Tằng Nam: “ Chị, cũng không phải nói dối đâu, vụ án buôn lậu cổ vật này do đội em xử lý mà, chị kể với mẹ chị như thế.”

Một người ân cần giúp yểm hộ, một thì cực lực biện giải, Tương Địch Giai không còn gì để nói, chỉ là sáng nay mẹ cô vừa hẹn ngày, vậy mà trưa đã xảy ra chuyện, cô không vui chút nào, đoán chừng mẹ cô biết tin sẽ phản cảm.

Ba người kết thúc quả loa bữa cơm không vui cho lắm, về Tiểu khu Bình An, Tằng Nam tất nhiên về nhà mình nghỉ ngơi, đến trưa đi đón Tương Địch Giai thì thấy hai người bọn họ tấy nắm tắy, cả sáng Tương Địch Giai lo lắng rầu rĩ, vậy mà giờ má đỏ hây hây, mắt lập lờ xuân ý, nép người bên cạnh Giản Phàm dáng vẻ chim nhỏ hạnh phúc.

Không phải nói, chắc chắn là không làm chuyện gì hay ho rồi, Tằng Nam nhìn Giản Phàm mặt đầy đắc ý biết Tương Địch Giai đã bị thuyết phục, mà nam nhân thuyết phục nữ nhân, có một biện pháp thông dụng.

Loại nào? Còn phải nói à, loại đó ấy.

Khu biệt thự Vũ Hương Uyển Vân Thành, cách chi đội hình sự Đại Nguyên 300 km.

Tàn dương mùa đông chiếu lên bãi cỏ nhân tạo, hàng rào trắng, đường lát đá, nhà hai tầng phong cách Âu Mỹ, nhìn giống giả đình trung lưu ở bên kia đại dương, nhưng ở cái nơi mức độ kinh tế miễn cưỡng bằng thành phố cấp hai này, ở trong biệt thự như thế có thể liệt vào hàng ngũ phú hào rồi. Đừng xem thường nơi nho nhỏ này, quản nông công thương quân học cảnh, loại nào cũng không thiếu, thành phần tạo thành cực kỳ phức tạp, nhưng có điểm chung: Có tiền.

Từ trong biệt thự có một nam nhân mặc Âu phục màu trắng đi nhanh ra ngoài, trán cao, mặt dài, mặt trắng trẻo có vài phần gấp gáp, đi lên chiếc xe City Hunter đỗ ở cổng biệt thự, cửa xe đóng lại một cái, vội vàng lên đường.

“ Người đâu?”

“ Trong lò gạch Đào Thôn.”

“ Tới từ bao giờ?”

“ Một tiếng trước, leo lên xe lửa về, cánh tấy bị thương.”

“ Không bị theo đuôi chứ?”

“ Không, chỉ có một lối ra vào, tôi bố trí canh phòng rồi.”

Ở trong xe, lái xe đáp vài câu, lén nhìn ông chủ ở ghế phụ lái, ở trong giới đồ cổ Vân Thành, vị này là "anh Dân" Tề Thụ Dân, cấp bậc thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, người được diện kiến phong thái rất ít, trừ khi là có hàng tốt giá trị không nhỏ, hoặc là có tiền để mua bán nhứng thứ giá trị không nhỏ. Ông chủ đã tiếu ngạo nghề này mười mấy năm, như cá gặp nước, chưa bao giờ thấy suy sụp như vậy, kinh hoàng như vậy, không biết là lo lắng cho Lý tắm Trụ bị thương, hay là tiếc vì số đồ cổ bị đánh mất.

Có điều những thứ đó lái xe không nên hỏi, không nên biết, chuyên tâm vững tấy lái đi chừng 30 km, rẽ vào đường liên thôn, xóc nảy thêm hơn 10 km nữa, mất 2 tiếng mới tới nơi.

Là một cái lò gạch được xây dựng ở lưng chừng núi, xe đi tới tận cửa mới thấy từ trong cái lò bị lửa hun cho đen xì xì có người thò đầu rằ, vẫy tắy, hai tên thủ hạ xuất hiện dẫn Tề Thụ Dân đi sâu vào bên trong.

Bình Luận (0)
Comment